Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 256
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:32:26
Lượt xem: 6
Cố Cửu Từ như được đại xá, nếu phải tiếp tục ngồi cùng mấy vị phu nhân danh giá này nữa chắc cô không thở nổi mất. Cô cầm lấy túi quà bên cạnh, xoay người chạy lên lầu.
Vai chính vừa rời đi, bầu không khí tiệc trà trong phòng khách càng thêm tẻ nhạt. Hoắc mụ mụ vốn chỉ muốn để thân thích và bạn bè thử thách Cố Cửu Từ chút xíu, nhưng thực ra bà không hề có ý làm khó cô, chỉ muốn xem thử cô có thay đổi thật không thôi. Trong lòng bà, quyết định của con trai là quan trọng nhất; dù thế nào bà vẫn sẽ tôn trọng ý của Hoắc Minh Triệt, kể cả rằng bà không ưa Cố Cửu Từ.
Nhưng sự thật là, Cố Cửu Từ phi thường tranh đua, cơ hồ hoàn mỹ thông qua khảo nghiệm của bà, ngược lại là này đó thân thích bằng hữu, một câu so một câu không có điểm mấu chốt, thậm chí dám khinh mạn con dâu Hoắc gia. Bà liền càng thêm không thế nào vui nổi, vốn dĩ tưởng lưu này đó thân thích ở trong nhà ăn cơm, nhưng là hiện tại bà chính là cảm thấy không thoải mái, không còn có cái tâm tư này.
Cố Cửu Từ không biết rằng, sau khi cô rời đi không bao lâu, Hoắc mụ mụ đã tìm lý do để đuổi hết những người này ra về.
Trên lầu, Cố Cửu Từ đứng trước cửa phòng ngủ của Hoắc gia gia. Ông cụ đang ngủ gà ngủ gật dưới ánh cửa sổ, trên bàn cờ trước mặt vẫn còn bày ván cờ dang dở.
Cô chợt nhớ lại khi còn nhỏ, ông cụ cũng ngủ gà ngủ gật như thế, và cô từng nghịch ngợm chạy tới nắm lấy bộ râu của ông, khiến ông giật mình tỉnh dậy. Lúc ấy, ông cụ đầy vẻ tức giận định mắng cô, làm cô sợ quá mà khóc òa lên. Nhưng sau đó chuyện kết thúc thế nào, cô đã quên mất rồi.
Nghĩ đến đây, Cố Cửu Từ rón rén đi tới, giống như khi còn nhỏ, chậm rãi đưa tay định nắm lấy bộ râu trắng của ông cụ Hoắc. Nhưng còn chưa kịp chạm vào, ông cụ đã mở mắt, thậm chí còn bắt lấy tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/256.html.]
"Sao vậy? Nhóc con, lại muốn túm râu ông giống hồi bé sao?"
Cố Cửu Từ ngượng ngùng cười nói: “Không phải, cháu còn chưa có kịp túm mà, gia gia.” Cô nhanh tay đưa quà ra trước mặt ông.
Nga
"Gia gia, đây là lễ vật cháu tặng ông!"
“Hừ! Khi đó cháu liền dùng khóc che giấu qua đi, hiện tại muốn dùng tiểu lễ vật lấy lòng ta? Gia gia không trúng chiêu của cháu!”
Ông cụ cố ý trừng mắt, giả vờ tức giận hừ một tiếng.
“Gia gia, khi đó ông đều tha thứ cháu, hiện tại liền lại tha thứ cháu một lần nữa đi! Cháu còn chưa thực hiện được đâu.”
Cố Cửu Từ đành nắm lấy tay áo ông cụ Hoắc làm nũng, lại nghe ông cụ cười mắng.