Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 236
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:17:56
Lượt xem: 2
"Trời đất quỷ thần ơi! Là bài 《 thiên bổn anh 》 đó! Cố Cửu Từ, Tư Thần! Hai người đúng là đỉnh của chóp!"
"Trước giờ tớ chưa từng nghĩ tới ở trong lễ kỷ niệm thành lập trường mà lại đi nhảy thế này, hahahahal!"
"Cố Cửu Từ, Tư Thần xuất sắc!"
Toàn bộ hiện trường hưng phấn đến mức mất khống chế, giáo viên bạt mạng ngăn đám học sinh lại mà cũng không ngăn nổi, cuối cùng suýt chút còn bị học sinh kéo vào quẩy cùng!
Cố Cửu Từ cũng đứng ở trước sân khấu, dùng chiếc đàn trong tay kéo theo bầu không khí, tiếng nhạc vang lên từng đợt từng hồi sục sôi mạnh mẽ, cảm hóa từng người có mặt ở nơi này.
Cô giống như mặt trời bùng cháy mãnh liệt, hào quang vạn trượng, hệt như ánh mặt trời gay gắt.
Thời khắc này, cô là trung tâm của tất cả mọi người, vũ trụ của tất cả mọi người!
Dưới sân khấu, ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Minh Triệt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang tỏa ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu. Lúc này, trong anh tựa như có một ngọn lửa bùng lên giữa vực sâu, càng cháy càng mạnh... "tiểu thái dương" đem lại sự ấm áp cho mọi người... Đã lâu không gặp!
Giữa đám đông, khuôn mặt của Hứa Vận Nhi lộ vẻ dữ tợn, ánh mắt không rời khỏi sân khấu, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta ghét nhất là một Cố Cửu Từ như vậy, chỉ cần một cái nhấc tay cũng khiến người khác ngước nhìn. Trong khi cô ta dù cố gắng nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ là vô vọng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/236.html.]
Sau khi khúc nhạc kết thúc, nhiều người vẫn chìm đắm trong sự cuồng nhiệt. Nhưng cũng có những người bắt đầu tỉnh táo lại, lo lắng liệu một khúc nhạc mang sắc thái giả tưởng có thể giúp họ đánh bại Quý Uý Nhiên và Thẩm Kiếm Tinh không.
Nga
“Cố Cửu Từ đang làm loạn mà!”
“Tư Thần lại cùng làm loạn với Cố Cửu Từ nữa, khúc nhạc nước ngoài này sao có thể thắng được chứ!”
“Quý Uý Nhiên và Thẩm Kiếm Tinh từng giành nhiều giải thưởng lớn, mà khúc nhạc họ chơi lại là danh khúc truyền thống, nhìn xem, họ đã làm những gì kìa!”
Mấy vị lớn tuổi tỏ ra không đồng tình, lắc đầu phê bình.
“Không khác nào biến lễ đường nghiêm trang thành một sàn nhảy disco hiện đại!”
“Đúng vậy, biết thế đã từ bỏ luôn cho rồi!” Hiệu trưởng Hứa vừa nghĩ vừa không giấu được sự hối hận, thầm tiếc rằng đã không ngăn cản Cố Cửu Từ lên sân khấu từ đầu.
Đa phần giáo viên và học sinh đều cùng suy nghĩ với hiệu trưởng Hứa. Hiệu trưởng Lý của trường cao trung quý tộc X thậm chí đứng dậy, làm bộ an ủi hiệu trưởng Hứa.
“Buổi biểu diễn của quý nhà trường thật sự không tồi, ngay cả tôi cũng bị cuốn vào. Nhưng đây không phải là tác phẩm nổi tiếng, để học sinh của chúng tôi đàn khúc 《 lương chúc 》 sẽ tốt hơn, vì dù sao hai học sinh ấy cũng nhờ khúc 《 lương chúc 》 mà nhận được giải thưởng quốc tế.”