Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 234

Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:11:23
Lượt xem: 2

Không, làm sao có thể, lúc này, Cố Cửu Từ so với tất cả mọi người đều hy vọng thấy cô bị cười nhạo...  

Nghĩ tới đây, Tư Thần sắc mặt ảm đạm thu hồi ánh mắt.  

Lúc này, Đàm Mỹ và Đinh tiên sinh đứng lên, tuyên bố kết quả của các vị giám khảo.  

Tất cả học sinh trường cao trung quý tộc S cảm giác mất mát trong nháy mắt giống như sương đánh cà tím vậy. Xong rồi xong rồi, cho tới bây giờ chưa từng nhận thất bại bị sỉ nhục như vậy, thật sự quá mất mặt!  

"Nếu trường cao trung quý tộc S không thể tham gia tranh tài, như vậy kết quả chung cuối cùng của cuộc so tài là..."  

"Chờ một chút!"  

Bỗng nhiên, một âm thanh bướng bỉnh lười biếng vang lên ở phía dưới hội trường, cắt đứt lời nói của giám khảo, trong nháy mắt toàn bộ hội trường im lặng không một tiếng động nhỏ, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào người cô.  

Nga

"Cố Cửu Từ muốn làm gì?"  

"Trời ạ, đây là lúc nào rồi, Hỗn Thế Ma Vương này còn muốn gây chuyện gì?"  

Cố Cửu Từ chậm rãi đứng lên, bước đi thản nhiên hướng sân khấu đi tới. Bạn học cùng các thầy cô giáo sắc mặt càng trở nên khó coi, rối rít cho rằng Cố Cửu Từ sẽ khiến họ trong vòng một ngày bị bêu xấu hai lần.  

Nhưng dù vậy, cô tựa như trời sinh đã mang theo khí thế đế vương đầy uy nghiêm, không có một người dám đứng ra ngăn cản cô.  

Cô thoải mái đi lên sân khấu như vậy, ánh mắt kinh thường quét qua mọi người dưới sân khấu.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/234.html.]

"Ai nói chúng tôi không thể tham gia tranh tài?"

Cố Cửu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu nam sinh.  

"Cậu còn ngây ra đó làm gì? Ở đây không còn chuyện của cậu nữa."  

"Hả? Ồ ồ..."  

Trong mắt của Cố Cửu Từ, cậu nam sinh này đã ngốc triệt để luôn rồi, còn ngơ ngẩn mất mấy giây nữa, sau lại lập tức run lên câm cập dùng tốc độ chạy trối c.h.ế.t lao xuống dưới sân khấu.  

Tư Thần không dám tin nhìn Cố Cửu Từ, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng cô lại không thể lừa nổi chính bản thân mình, cô cảm động đến mức sắp khóc.  

"Cậu định diễn tấu bản nhạc nào?"  

Hồi lâu sau, cô mới tìm được giọng nói của mình, biệt nữu lên tiếng.

Cố Cửu Từ mỉm cười nhẹ nhàng, xem ra màn cứu nguy này của cô đến rất đúng lúc, Tư Thần vốn không hề giận.  

Cô tùy tiện cầm một cây đàn violin lên, nhẹ kéo một đoạn nhạc hài hòa, sắc mặt Tư Thần ngay lập tức thay đổi, trừng lớn đôi mắt nhìn cô.  

"Cậu muốn dùng bản nhạc này?"  

"Đối phương một người đoạt huy chương vàng, một người giành huy chương bạc, không dùng bài này thì sao có thể thắng được chứ..."  

Loading...