Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 212
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:38:36
Lượt xem: 4
"Cuộc chiến Tường Vy là gì thế?"
Cố Cửu Từ tò mò hỏi.
Lộ Tiểu Tang lại thở dài.
"Đến cả Cuộc chiến Tường Vy mà cậu cũng không biết? Tiết lịch sử trường cậu không đi học à?"
Cố Cửu Từ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, gật đầu.
"Tớ ngủ quên mất."
"Lịch sử Cuộc chiến Tường Vy rất dài. Cậu lên diễn đàn của trường xem bài phổ cập đi."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện tới tận phòng học. Cố Cửu Từ vừa vào cửa liền thấy Tư Thần đang nói chuyện với người khác.
Đúng lúc Tư Thần vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, nhưng ánh mắt Tư Thần liền thoáng qua một tia chán ghét rồi lập tức thu lại, coi như không nhìn thấy Cố Cửu Từ.
Trong lòng Cố Cửu Từ bỗng nhói lên. Ánh mắt đó, giống hệt thứ cô nhìn thấy trong cơn ác mộng sáng nay.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Không ngồi xuống à?"
Lộ Tiểu Tang không biết cô đang nghĩ gì, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
"Oh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/212.html.]
Cố Cửu Từ theo Lộ Tiểu Tang về chỗ ngồi xuống. Lúc này vẫn còn sớm, trong phòng học chưa có nhiều người, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
"Tư Thần, buổi chiều chúng ta phải nắm chắc tiết mục biểu diễn rồi. Tớ còn một nội dung nhỏ chưa thành thạo lắm, không muốn kéo chân cậu đâu."
Một nữ sinh ngại ngùng mở miệng.
"Không có kéo hay kéo chân nhau gì hết, chúng ta là một đội, cùng nhau cố gắng."
"Ừm, tớ nhất định sẽ cố hết sức, tuyệt đối không để cậu thua cô ta."
Thua ai? Cố Cửu Từ muốn nghe tiếp, nhưng đúng lúc này, Vu Cố và Hứa Vận Nhi vừa nói vừa cười bước vào lớp. Trên tay Vu Cố còn cầm cặp sách của Hứa Vận Nhi, cả hai vừa đi vừa nhìn thấy Tư Thần.
Nga
"Vu Cố, anh đưa cặp sách cho em đi."
Hứa Vận Nhi cố ý tỏ vẻ khó xử.
Vu Cố liếc mắt qua Tư Thần, không mấy để ý, nói: "Không sao đâu, anh cầm tới bàn học cho em."
Từ hôm qua, sau khi biểu đạt tình cảm trước mặt mọi người, Vu Cố phát hiện Tư Thần vẫn như trước, không phản ứng gì, cũng không nhắc đến chuyện này với gia đình hai bên. Nhưng bữa cơm đã hẹn trước, Tư gia đột nhiên từ chối, khiến lão Vu mắng anh ta một trận.
Trong lòng Vu Cố đầy tức giận, càng không muốn để ý đến Tư Thần. Hơn nữa hắn càng thêm không kiêng nể gì, trước mặt Tư Thần, cũng càng ngày càng thả bay tự mình.
Tư Thần nhìn thấy Vu Cố lạnh nhạt như thế, vành mắt đỏ lên, cúi đầu, đầy thất vọng.
Cố Cửu Từ quan sát toàn bộ cảnh này, trong lòng thầm thở dài.
Đau dài không bằng đau ngắn, Tư Thần, cậu vẫn nên sớm nhìn rõ con người của tên Vu Cố này đi!