Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 180
Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:31:50
Lượt xem: 4
Mạch não của Lộ Tiểu Tang chuyển động nhanh chóng, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng xin lỗi:
"Thật ra tôi cũng không phải cố ý..."
"Cậu không cần phải xin lỗi, đều là do tôi tự làm bậy."
Được rồi, mau quay lại học sớm đi, học bài."
Trên mặt Cố Cửu Từ hiện lên một vẻ cô đơn, không đợi Lộ Tiểu Tang nói xong, liền chen ngang:
"Ừ... Vậy được rồi."
Lộ Tiểu Tang có chút lo lắng nhìn chằm chằm Cố Cửu Từ, muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại.
Cô đột nhiên nhớ tới một đoạn thời gian, hình như Cố Cửu Từ và Tư Thần đã xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt, thậm chí có thể nói là đánh nhau ẩu đả, cuối cùng hai người hoàn toàn cắt đứt quan hệ, chuyện này oanh động toàn bộ trường cấp cao trung quý tộc S lúc bấy giờ.
Từ đó về sau, ba năm qua các nàng chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt đối phương, càng là trước nay không lại nói quá một câu.
Nga
Còn nguyên nhân là gì, bởi vì lúc ấy cô vẫn còn đang trầm mê vào việc đọc sách, mà mấy người bạn cùng lớp đều kín miệng như bưng, nên giờ đây chuyện đó trở thành một bí ẩn.
"Vậy cậu luyện đàn tốt nhé, nhớ ăn cơm trưa đó."
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/180.html.]
Cố Cửu Từ nhìn Lộ Tiểu Tang rời đi, sau đó thở một hơi dài, lúc này mới lấy hết can đảm bước vào khu dạy học âm nhạc.
Phòng dương cầm ở lầu một, mà cô muốn luyện đàn ở phòng học nhạc lầu hai, hẳn là sẽ không gặp Tư Thần đi.
Cố Cửu Từ nghĩ như vậy trong lòng, lập tức bước chân vào trong.
Khi cô đi tới hành lang lầu một, vừa lúc một đoạn 《 lương chúc 》 quen thuộc từ phòng đàn dưới lầu một truyền lên, vận mệnh như an bài khiến cô phải dừng lại.
Cố Cửu Từ cứ như vậy đứng ở chân cầu thang, lẳng lặng nghe xong một hồi lâu, cho đến khi kết thúc, cô mới chua xót mà cong khóe miệng:
"Thần Thần, cậu quả nhiên đã tiến bộ thần tốc, mình còn là dừng lại ở ba năm trước đây..."
Lúc này, trong phòng đàn lại lần nữa vang lên một giai điệu dân gian nước ngoài, Cố Cửu Từ cuối cùng cũng bước lên cầu thang, lên tới lầu hai, đi vào phòng học không có ai.
Cô mở cửa sổ ra, hít sâu một hơi, kiểm soát lại tâm trạng, lúc này mới chuyên tâm lấy đàn violon ra, thử kéo một đoạn.
Không biết vì sao, theo bản năng cô cũng liền kéo một đoạn 《 lương chúc 》
Dưới lầu, đoạn nhạc vừa mới kết thúc, thiếu nữ đang chuẩn bị thay đổi khúc nhạc mới, mơ hồ nghe thấy giai điệu quen thuộc, động tác vươn tay liền dừng lại giữa không trung, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Làm sao có thể..."
Thiếu nữ lập tức chạy nhanh tới cửa sổ, càng cẩn thận lắng nghe, nhưng hết lần này tới lần khác, đúng lúc khúc nhạc 《 lương chúc 》vừa ngừng lại.