CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:29:30
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một thời gian, Khang bị đi tù, mẹ Khang vì cờ b.ạ.c vỡ nợ nên bị chủ nợ dí phải bán nhà, bán đất hết để trả nợ hiện tại không nhà để về phải lang thang đầu đường xó chợ xin ăn. Chị Hằng thì trải qua bao mối tình lm sugar baby cho các đại gia, chị bị đánh ghen liên tục nên bây giờ thần kinh cũng có vấn đề phải vào viện tâm thần điều trị...Tôi nghĩ có lẽ do nghiệp mà gia đình họ tạo đến ngày phải trả cho nên mới rơi vào con đường cùng ngày hôm nay.
Ba Khang thì từ hôm chú thím Út kiện và đòi được mớ tiền từ di chúc do Khang phải bán tháo công ty thì chú thím Út chăm lo cho ba tốt lắm, dù ông buồn vì gia đình nhưng nhờ có anh em kề cận nên ba dần hồi phục sức khỏe và ăn uống được nhiều hơn. Có đợt tôi về, gửi một phần tiền trong di chúc lại cho chú Út để nuôi ba thì cả nhà gặp lại tôi vui mừng lắm, ba cũng vui và khóc nhiều, ba còn thay mặt mẹ và Khang vì đã làm khổ tôi. Nhưng tôi chỉ cười rồi cố gắng khuyên ba ăn uống nhiều cho mau khỏe ngoài ra chuyện cũ tôi không muốn nhắc đến.
Đang miên man suy nghĩ mẹ Minh gọi cho tôi
-Con chuẩn bị xong chưa?
Tôi vui vẻ gật đầu đáp lại
-Dạ con xong hết rồi dì.
-Vậy dì đến đón con ngay đây.
-Dạ!
Tôi kéo vali đóng lại. Đưa mắt nhìn một lượt căn phòng trước khi rời đi. Tự dưng lòng mình liên tục dấy lên nỗi buồn khó tả. Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đã ổn tôi định cùng Na rời đi thì Ba mẹ Minh không cho tôi đem Na theo, ba Minh nói dù sao Na cũng là cốt nhục cháu đầu của nhà ông nên tôi và Minh không đến với nhau được nhưng Na thì vẫn sẽ giữ lại đây, ông không muốn con cháu ông phải ở đầu đường xó chợ.
Ba Minh kiên quyết lắm cho dù vợ mình khuyên can Na còn nhỏ phải để theo mẹ nhưng ông vẫn không đồng ý. Còn Na thì dạo này ở bên ông bà nội suốt nên cứ thấy ông bà là mè nheo suốt không rời.
Tôi ban đầu nhất định không đồng ý xa con tôi nhưng vì mẹ Minh dì nói nhỏ cho tôi nghe rằng yên tâm nếu Na ở với bà chắc chắn sẽ không phải khổ, còn tôi dì sẽ cho tôi ra nước ngoài thời gian và đăng ký cho tôi học về quản lý tài chính. Sau khi học xong tôi về nước công việc ổn định dì sẽ cho Na về lại với tôi. Mẹ Minh nói và khuyên tôi rất nhiều cũng như làm công tác tâm lý cuối cùng vì tình cảnh bất đắc dĩ tôi đành đồng ý lời của dì.
Suốt cả tuần sau khi nghe tôi ra nước ngoài thì Minh cũng không về nhà, Anh chỉ nhắn tin cho tôi là “Không đi được không? Nhưng tôi đã quyết định đi rồi thì sẽ không đổi ý nên từ hôm đó trong căn nhà tôi không còn thấy được mặt Minh. Cho tới khi máy bay cất cánh anh cũng chẳng hề đưa tiễn tôi đi.
…4 năm trôi qua…
Cầm trên tay tấm bằng cử nhân tôi đáp máy bay xuống sân bay Nội Bài về nước lúc 8h sáng. 4 năm trôi qua ngoài việc vừa học vừa làm thì thời gian rảnh tôi gọi về nói chuyện với Na, ngoài ra còn có cả nỗi nhớ da diết về Minh nửa…
Mấy lần tôi gọi cho Na, có thấy anh chơi với con, nhưng tuyệt nhiên anh không hề nói với tôi câu nào cả. Ban đầu khi quyết định đi tôi nghĩ tôi với Minh sẽ chẳng có kết quả gì nên có mẹ Minh tài trợ cho mình một tương lai tươi sáng thì dại gì mà không nắm bắt cơ hội. Thế nhưng khi đi rồi tôi mới biết là bản thân mình đã bỏ lỡ một điều quan trọng nhất cuộc đời mình. Cho nên khi học tôi luôn cố gắng nỗ lực, để khi về nước, bản thân mình sẽ có một giá trị, một công việc ổn định và xứng tầm với Minh. Dù rằng bao năm trôi qua tôi vẫn luôn lo sợ một ngày anh sẽ lấy vợ trước , thật may mắn là mấy lần tôi dò hỏi Mẹ Minh đều nói anh vẫn độc thân, cho tới hôm nay tôi quay trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-con-voi-anh-re/chuong-41.html.]
Mẹ Minh và Na đã đứng bên ngoài chờ tôi. Tôi bước ra, trên người mặc một chiếc váy dài, khoác bên ngoài chiếc áo vest vừa dịu dàng vừa kín đáo, thêm mái tóc dài được tôi uốn xoăn thả 2 bên khiến cho vừa gặp mẹ Minh đã mỉm cười khen tôi
-Con gái mấy năm không gặp con đẹp lên nhiều lắm nha.
-Con cảm ơn dì. Cũng nhờ dì mà con có được hôm nay.
Na bên Bà, nay con đã 5 tuổi, do ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại nên Na không hề quên mẹ, con được bà nội mua cho bó hoa thật to để tặng tôi nữa
-Tặng mẹ yêu. Chúc mừng mẹ đã về.
Ôm lấy hoa của con, tôi ôm con vào lòng, mừng mừng tủi tủi sau bao ngày xa cách thế nên nước mắt tôi vô thức đã vỡ òa rơi ướt mặt
-Mẹ nhớ Na lắm.
-Na cũng nhớ mẹ Ngọc nhiều nhiều lắm.
Nghe được câu này của Na, tôi xúc động rất nhiều, xoa xoa đầu con mà tim mình dấy lên thật nhiều hạnh phúc.
Đứng với nhau một lúc thì tôi nắm tay Na định nói với mẹ Minh cả nhà cùng ra xe về vì lúc về tôi có nhắn tin báo dì, dì nói tôi khi tôi về dì sẽ sắp xếp cho tôi một phòng bên nhà. Ổn định sẽ tìm công việc cho tôi. Ấy vậy mà khi tôi mở miệng giục về thì dì lại như chẳng hề gấp gấp mà còn nháy mắt hất mặt về phía bên phải tôi đứng ra hiệu nói
-Chưa về được, con cần gặp một người trước đã.
Theo quán tính tôi quay đầu sang hướng Mẹ Minh chỉ, vừa hay dì cùng Na kéo giúp vali tôi ra xe. Khi cả dòng người đông đúc nơi này tầm mắt tôi sững lại khi bắt gặp Minh , người đàn ông khi tôi từ bỏ mới phát hiện trái tim mình đã thuộc về họ, vẫn nét đẹp nam tính ngày càng thăng hạng, vẫn là anh của ngày đó đã khiến tim tôi đập lỗi nhịp rồi ở mãi chẳng chịu quay về đang đứng đó, mắt anh nhìn thẳng về phía tôi ôm bó hoa đi tới.
Tôi vô thức trái tim trong cơ thể bao năm như bị băng lạnh phủ lấy, giờ đây vì nhiệt độ nóng lên đột ngột làm tan băng nên trái tim đập mạnh trộn ràng trở lại
-Anh …Minh.
-Mừng em trở về.
Cầm trên tay thêm bó hoa của Minh, tự dưng sự mạnh mẽ của tôi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là bi thương dâng lên đỉnh điểm khi tôi thốt ra câu như hỏi tội và trách móc anh