CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:28:22
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói đến đây, Mẹ Minh dừng lại, biểu cảm nhìn tôi rất khó nói khiến cho lòng tôi không khỏi cảm thấy lo lắng và nặng nề hơn. Có lẽ những lời nói dì sắp nói ra đây tôi đã đoán ra được phần nào nên vô thức tôi cúi đầu trước dì rồi nói
-Con hiểu mọi chuyện rắc rối liên quan anh Minh đều là do con, nên dì cứ nói tiếp đi ạ, em vẫn nghe đây.
Mẹ Minh đưa tay nâng mặt tôi lên, dì mỉm cười nhẹ, vuốt vuốt tay tôi như thể đang trấn an rồi nói tiếp.
Ánh mắt dì nhìn tôi như dò hỏi nhưng trong lời nói của dì lúc này tôi lại nghe dường như xen vào trong câu nói kia có điều gì đó bí mật mà tôi thật sự chưa hiểu ra được
-Thằng Minh đã kể với dì những chuyện của con, cho nên con cứ yên tâm ở lại đây? Mọi chuyện đến khi thật sự rõ ràng, dì sẽ không để mẹ con con chịu thiệt thòi đâu. Trước mắt để không rắc rối dì và thằng Minh sẽ giúp con và chồng con li dị. Chỉ là dì muốn con trả lời thật lòng cho dì biết hiện tại con có muốn li dị với chồng con hay không?
Tôi nhìn dì, tự dưng bản thân nghe xong có cảm giác buồn vô cùng. Ly hôn với Khang đâu phải tôi chưa từng nghĩ tới, chỉ là tôi nhớ lại những năm tháng ấy chúng tôi đã có quá nhiều yêu thương và kỷ niệm cùng nhau. Giờ đây ly hôn, cắt đứt đi mọi thứ dù không tiếc nhưng vẫn thấy buồn như mình đã đánh mất một thứ gì đó
Mắt tôi cụp xuống một màu ảm đạm. Mẹ Minh ngồi đó nhìn biểu cảm tôi. Dì thở dài nói
-Dì thấy con khổ nên muốn giúp hai mẹ con thoát khỏi cái thằng đàn ông bất nhân kia, nhưng nếu như con không đồng ý thì cũng không sao?
-Dạ không phải con không đồng ý, con còn rất muốn nữa là đằng khác. Chỉ là có những chuyện mình nghĩ tới có chút đau lòng dì ạ.
-Ừ, dì hiểu mà. Thôi cố lên con gái? Bao giờ muốn gia đình dì giúp con cứ nói dì luôn sẵn sàng.
Nghe từ con gái mà dì thốt ra, tôi ngỡ ngàng đứng hình một lúc, sau đó lập tức vui vẻ ngả đầu vào lòng dì rồi nức nở
-Con cảm ơn dì đã thông cảm giúp con. Cảm ơn dì đã cho con cái cảm giác lo lắng yêu thương của một người mẹ. Nếu có thể dì để yên cho con tựa vào dì một lúc nha.
Dì xoa đầu tôi, vành mắt đỏ hoe, giọng dì nghẹn đi thấy rõ
-Con có thể, cứ xem dì là mẹ con. Trước sau thì cũng…
Nói đến đây dì lập tức dừng lại như kiểu lỡ lời sau đó nói lãng sang chuyện khác
-À con ngủ ở đây có quen không? Thằng Minh nếu đối xử không tốt với con con cứ nói dì, dì sẽ cho nó một trận?
-Dạ anh Minh rất tốt với con. Con ngủ cũng quen, cảm ơn dì!
Một lúc sau…
Dì đang bế Na, ngó nhìn đồng đã hơn 6 giờ chiều, dì lập tức đưa Na sang cho tôi, vội vội vàng vàng nói
-Thôi dì về nhé, hôm sau dì sang, mãi chơi với hai mẹ con con mà tối lúc nào không hay.
Na mến bà, vừa đưa sang tay mẹ lại khóc ré lên khiến cho mẹ Minh đang gấp nhưng vẫn đưa tay bế Na thêm một lần nữa sau đó vừa mới bế vừa dặn dò con tôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-con-voi-anh-re/chuong-29.html.]
-Thôi con gái sang mẹ bồng bà về, bà còn nấu ăn cho ông ở nhà nữa. Nghe bà dặn nè Na không khóc để mai bà còn sang chơi với Na nữa nhé.
Mặc bà dặn bé Na không biết có hiểu gì không chỉ chăm chú nhìn bà rồi cười khằng khặc làm cho tôi và dì cũng phải cười theo con bé…
…
Tôi nấu xong bữa tối gồm có canh cải thìa thịt băm, sườn non rim mặn và cá hấp với một đĩa đậu bắp luộc thì đúng lúc Minh về tới. Nhìn anh chỉ mặc mỗi chiếc quần âu và áo thun trắng, áo vest mặc cùng lúc sáng hiện tại Minh đang cầm trên tay. Tầm mắt tôi tiếp tục lia xuống vết thương trên tay anh hiện tại đã được băng bó kỹ càng và cẩn thận hơn.
Không hiểu sao mỗi lần gặp Minh là tôi lại thấy bối rối và không dám đối diện anh nhiều nên hai cánh tay cứ thừa thải liên tục bấu vào nhau. Tôi quan tâm Minh nên vừa nhìn tay anh tôi vừa lí nhí hỏi
-Vết thương của anh sao rồi, đã bớt đau chưa?
-Tôi không sao?
-Vậy… anh đi tắm cho khỏe rồi ra ăn cơm nha.
Minh là một người nếu như không phải chuyện quan trọng thì anh rất kiệm lời thì phải. Đáp lại câu nói của tôi anh chỉ gật đầu rồi đưa tay vào chiếc túi áo vest rút ra một chiếc hộp đưa tôi
-Cho cô.
Tôi cầm lấy, ban đầu cũng chưa biết Minh cho tôi là gì, cho đến khi nhìn kỹ là chiếc điện thoại IPhone 16 Pro Max mới ra, tôi không khỏi giật mình nhìn Minh lắp bắp nói
-Anh cho tôi.
Minh gật đầu
-Ừ.
-Điện thoại này mắc lắm, tôi không nhận đâu, với lại điện thoại cũ tôi còn xài được, tôi chỉ cần một cái sim để tiện liên lạc thôi.
-Tôi có nhiều tiền.
Nói xong Minh bỏ đi vào phòng Na để mình tôi đứng ngẩn người nhìn chiếc iphone và hành động của Minh mà cảm thấy thật khó hiểu.
Đến tối sau khi dùng bữa xong, dọn dẹp sạch sẽ tôi về phòng tuyệt nhiên Minh và tôi không nói chuyện gì nữa, với hình như là anh có chuyện gì thì phải, ngoài chuyện vết thương hành cho sốt cả đêm ra thì tôi nhìn thấy ánh mắt Minh có cả một màu u ám, đến cả gương mặt cũng vậy, man mác một chút nặng nề.
Tuyệt nhiên về chuyện của Khang và Minh Minh chẳng nói 1 lời cho tôi biết, chỉ đến khi tôi về phòng ngủ, đập hộp chiếc điện thoại Minh mua cho mình, trong điện thoại đã gắn sẵn một chiếc sim mới. Sau một lúc làm quen và kết nối ứng dụng mạng, tôi lướt FB mới đọc được tất cả tin tức của Minh và Khang, cả công ty hai người hùn hạp làm ăn
Vì Minh ra tay với Khang mạnh và gây thương tích nặng cho Khang, nên Khang sẵn dịp này làm khó Minh và đ.â.m đơn kiện anh.
Tôi đọc xong mới hiểu sau Minh về nhà tâm trạng lại không tốt như vậy. Mà Khang hình như đang gim Minh chuyện anh cứu tôi và cho tôi ở chung nên mọi chuyện mới xảy ra thế này.
Tôi thở dài, trong đầu rối ren không biết phải làm sao nên cứ suy đi nghĩ lại đến khuya vẫn chưa ngủ được.