CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:28:12
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mất con bài để uy hiếp, chị Hằng lúc đó sợ hãi lắm, gương mặt trắng bệch nhưng may cho chị là Minh đang chú ý đến mẹ mình nên khó khăn lắm chị ta mới kéo đc tên đàn ông đi theo chị đứng lên rồi cùng tên kia ba giò bốn cẳng chạy như xem chet.
Minh kéo mẹ về phía mình, ánh mắt tràn ngập lo lắng, sau khi xem xét mẹ không bị thương ở đâu tầm 3s là ngay lập tức Minh tức giận định đuổi theo bắt họ lại.
Nghĩ Minh đuổi theo bắt chị Hằng, tôi sợ làm căng chị liều rồi lại gây ra họa vì trong tay chị ấy vẫn còn cầm con dao. Thế nên khi chân Minh vừa mới định bước, tôi không kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng chạy tới bổ nhào vào lòng anh, dùng đôi tay mình ôm chặt ngăn Minh lại.
Minh sững người đứng im lặng bởi hành động này của tôi. Còn tôi ở trong lòng anh, bất giác cảm nhận được hơi ấm cùng vòm n.g.ự.c rắn chắc, cả mùi nước hoa thoang thoảng vô cùng dễ chịu len lỏi khắp cánh mũi tôi giúp tôi dần ổn định tinh thần không còn thấy sợ hãi nữa.
Nhưng có một điều khiến tôi vô cùng nghi hoặc là mùi hương trên người Minh rất quen thuộc, và dường như tôi đã một lần được ngửi qua mùi hương này ở đâu đó thì phải, chỉ là tôi càng cố nhớ thì lại chẳng nhớ ra được gì?.
Minh không đẩy tôi ra. Anh đứng im cho tôi ôm anh. Mãi đến một lúc sau mới lạnh giọng lên tiếng hỏi
-Cô ôm đủ chưa? Đủ rồi thì làm phiền buông tay khỏi người tôi.
Tôi giật mình, ngẩng mặt lên nhìn Minh, đồng thời bên dưới cánh tay cũng vội vàng buông thõng. Tôi lùi chân mình mấy bước ra sau, sau đó ngại ngùng nhìn anh. Mấp máy mấy câu chống chế.
Thế nhưng tôi chưa kịp thốt ra thành lời thì mẹ Minh đã vội cười cười rồi nháy mắt với Minh
Dì bảo
-Con bé mới ôm có xíu mà con làm gì ghê vậy hả?
Nghe câu này, cả người tôi nổ ầm một tiếng lớn, cảm giác ngượng đến mức muốn độn thổ.
-Dì, con, tôi… xin lỗi anh tôi không cố ý, chỉ là tôi sợ anh đuổi theo họ, mà chị Hằng đang cầm dao, xảy ra xô xát anh bị thương thôi.
Mẹ Minh tiếp tục lên tiếng
-Đấy đấy con xem con bé nó lo cho con lắm đấy?
Mặt tôi lại mỗi lúc một đỏ như quả cà chua chín mọng
-Dì à?
-Dì nói đúng mà. Hehe
Mẹ Minh cười tươi như được mùa khi ra sức chọc tôi, mà có lẽ dì đùa vậy tôi nghĩ là dì muốn không khí trở nên dễ chịu một chút để xua đi cảm giác ngột ngạt và căng thẳng vừa rồi thôi. Ấy vậy mà ai đó lại chẳng hề nhếch lên một nụ cười gì cả, gương mặt vẫn rất nghiêm túc rồi nhìn mẹ mình hỏi
-Mẹ sang đây lúc nào? Có việc gì không?
Mẹ Minh tức thời thu lại nụ cười sảng khoái vừa rồi. Dì thở một hơi dài nói với con trai
-Đêm nay mẹ ngủ lại đây?
Minh gật đầu, khuôn mặt lạnh tanh nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-con-voi-anh-re/chuong-25.html.]
-Cũng được. Vừa hay con mới gặp ba lái xe đậu dưới chung cư. Ba nhắn con lên nói mẹ về. Nhưng mẹ đã muốn ở lại thì con gọi bảo ba về luôn.
Vừa nói Minh vừa hành động rút điện thoại ra bấm. Mẹ anh bên cạnh vội vàng ngăn anh lại. Khuôn mặt bỗng dưng vui vẻ lạ thường. Nụ cười trên môi thêm đậm như bao thiếu nữ lúc mới được yêu. Bà nói
-Thôi thôi con đừng gọi. Mà nè khuya rồi, hai đứa ngủ sớm đi?
-Ơ mẹ không ở đây nữa à?
-Không, mẹ… mẹ về!
Dì quay sang tôi nháy mắt bảo
-Dì về nha con, bửa sau dì đến.
Tôi mỉm cười cúi đầu với dì.
-Dạ, dì đi đường cẩn thận nha.
-Ừ… tạm biệt hai đứa mẹ về nha.
Dì ấy ra về, trong nhà chỉ còn mỗi tôi và Minh, cảm giác ngượng ngập lại phủ khắp gian phòng. Đối diện với tôi Minh chỉ im lặng đứng dựa vào bức tường, đôi đồng tử hồng hào, gương mặt đỏ phừng nhìn như đang say rượu.
Tôi bối rối hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, chữa cháy cái không gian bức bối này tôi lên tiếng trước
-Anh đã ăn gì chưa, có đói không tôi nấu gì đó cho anh ăn nha.
Minh thở ra một hơi dài, tôi đứng xa nhưng vẫn nghe mùi rượu phả vào đầy nóng bức. Anh ta lắc đầu, bảo tôi
-Cô đi ngủ trước đi. Tôi đi tắm.
-Vâng!
Tôi vào phòng, chỉnh lại tấm chăn cho Na, hôn lên đỉnh đầu con một nụ hôn nhẹ rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Cả ngày dài mệt mỏi với bao chuyện, tôi ngả lưng xuống không lâu thì hai mi mắt đã bắt đầu díu lại.
Trong cơn mơ màng, chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy gia đình tôi và Khang lại ngọt ngào, trong giấc chiêm bao tôi thấy lại lúc tôi và anh mới yêu, nhớ lại cái lúc anh luôn dành cho tôi tất cả điều ngọt ngào, anh quan tâm tôi mọi lúc mọi nơi và luôn dành cho tôi sự an toàn tuyệt đối. Rồi một khung cảnh cắt ngang, tôi lại thấy mẹ chồng tôi túm lấy người tôi và đánh tôi, còn Khang đứng đó khuôn mặt lạnh tanh, mặc tôi van xin anh vẫn không thèm đoái hoài tới, anh còn bế bé Na, đem ra một chiếc xe lớn và giao cho một đám người lạ. Chiếc xe chạy mất, trên tay Khang là một cọc tiền dày cộm. Hai mẹ con họ vừa đếm tiền vừa cười lớn, còn tôi, tôi gào lên chạy theo chiếc xe và gọi tên con mình. Nhưng tôi càng gọi chiếc xe càng chạy khuất. Tôi sợ hãi hét to tên Na rồi giật mình tỉnh giấc.
-Na ơi!!!!
Trước mắt tôi xung quanh là căn phòng xa lạ nhưng quen thuộc, cạnh bên Na vẫn còn bên tôi. Tôi thở phào, nhịp tim vì cơn ác mộng đập nhanh liên tục vì hình ảnh Na đang yên bình bên cạnh mà dần đập chậm lại hơn một chút. Tôi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình rồi ôm chầm lấy Na như thể cứ sợ con sẽ bị người ta bắt đi mất. Cũng vì vậy mà tôi thức luôn đến sáng không chợp mắt lại được một lần nào nửa.
Bình thường ở quê tôi quen thức sớm để lo cho gia đình cho nên ở đây tôi cũng vậy, với lại nghĩ bụng ở nhờ nhà Minh tôi phải làm việc nhà phụ giúp anh cho đỡ một phần áy náy.
Tranh thủ khi Na chưa thức, tôi xuống bếp mở tủ lạnh xem có thức ăn gì có sẵn để chế biến hay không. Mà cũng chưa biết Minh sẽ thích ăn gì cho nên loay hoay mãi mất hơn nửa tiếng tôi mới bắt tay vào chế biến.
Sau khi làm xong món nui xào bò và dọn sẵn lên bàn ăn, tôi lau dọn bếp sạch sẽ, rồi tẩy dọn luôn toilet, đem quần áo Minh thay ra lúc tối để vào máy giặt…