Đêm trừ tịch đoàn viên, trong căn nhà nhỏ ấm cúng của Từ gia, Từ mẫu đã bày ra một bàn đầy ắp món ăn, thịnh soạn hơn hẳn bữa cơm tất niên năm ngoái.
Cả nhà quây quần bên nhau, Từ lão bà tử cũng run rẩy từ trong phòng đi ra, Vương Thư Thư vội vàng gọi một tiếng "Tổ mẫu", Từ lão bà tử cũng cười đáp, ngồi vào vị trí chủ tọa.
"Tiểu muội sao còn chưa về?"
Sắp đốt pháo đón giao thừa, Từ Đức Hải nhìn ra ngoài sân. Từ Quả Quả đã ra ngoài nói chuyện với Đan Tam từ một nén nhang trước, giờ vẫn chưa về.
Vương Thư Thư bất lực nhéo tai hắn ta bắt hắn ta quay lại: "Chàng đừng quản."
Từ Đức Hải đối mặt với thê tử chỉ còn biết cười hề hề, Từ mẫu cũng mím môi cười: "Không sao, chúng ta cứ bắt đầu trước đi."
Từ Quả Quả lúc này và Đan Tam đang ở dưới một gốc cây sau núi Từ gia.
hông biết thế nào, Từ Quả Quả đột nhiên bị hắn ôm chặt, lưng nàng áp sát vào thân cây. Ánh mắt Đan Tam nóng bỏng, kề bên cổ nàng hơi thở ồ ồ nặng nề.
Má Từ Quả Quả đỏ bừng, nàng đẩy hắn: "Tam ca..."
Đan Tam bình tĩnh lại, lùi một bước, buông nàng ra.
Cả hai đều tim đập rất nhanh. Từ Quả Quả sửa lại vạt áo. May mà gần đây không có ai, nếu không nàng thật sự muốn tìm một kẽ đất mà chui xuống cho rồi.
Đan Tam cũng ho một tiếng, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một gói giấy dầu đưa cho nàng: "Trên đường nhìn thấy, ăn đi."
Từ Quả Quả tò mò nhận lấy mở ra xem: "Là hạt dẻ rang đường!"
Nàng cười vui vẻ, Đan Tam cũng bị lây nhiễm, mắt mày cong cong cười ừ một tiếng: "Đoán nàng thích."
"Ta thích! Cảm ơn Tam ca!"
Đan Tam lại không nhịn được xoa đầu nàng: "Vậy ta phải đi trước đây, tổ mẫu và Điềm Điềm cũng đang đợi ta ở nhà."
"Ừ, huynh mau đi đi, trên đường cẩn thận nhé."
"Được."
Từ Quả Quả cũng trở về Từ gia. Đan Tam vẫn nhìn theo nàng cho đến khi nàng vào sân.
Đến cổng viện, Từ Quả Quả còn quay đầu vẫy tay với hắn, Đan Tam mỉm cười.
Mỗi bước mỗi xa
Vào nhà, ánh mắt trêu chọc của cả nhà khiến Từ Quả Quả vô cùng ngượng ngùng.
Từ Đức Hải còn cười mỉa mai: "Aiz, không biết là ai nói với ta rằng mình không muốn lấy chồng, chỉ muốn ở nhà mình thôi đâu."
Từ Quả Quả còn chưa kịp nói gì, Từ mẫu đã không nhịn được gõ vào đầu hắn ta: "Nói bậy nói bạ gì đó! Con còn mong muội muội con không gả được sao?"
Từ Đức Hải bị trách cứ, cả nhà cười phá lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chuyen-bay-hang-thuong-ngay-o-bien-kinh/chuong-66-thanh-hon-1.html.]
Đêm giao thừa hôm đó, lại có một trận tuyết lớn.
Cả thôn Hậu Thụ và thôn Tiền Thụ đều vậy, nhà nhà đều quây quần bên bếp lửa ăn cơm tất niên.
Từ lão bà tử nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, bên tai là tiếng cười nói vui vẻ của con cháu, không khỏi nhớ đến năm ngoái, ngay cả khi đón Tết cũng chỉ có ba bốn món ăn, một miếng đậu phụ non ở đầu thôn đã được coi là món ngon ngày Tết.
Bà cụ không khỏi chuyển ánh mắt sang Từ Quả Quả, cô nương này đúng là mang lại phúc khí...
Đan gia cũng vậy, bữa cơm tất niên của ba người tuy có vẻ hơi trống trải, nhưng hôn sự của Đan Tam đã định, trên mặt Đan nãi nãi chỉ thấy nụ cười.
Trong lòng Đan Tam cũng ấm áp, Từ Quả Quả còn sớm gửi đến một đống đồ Tết, khiến Đan gia năm nay cũng có thể đón một cái Tết tốt lành...
-
Sau Tết là tháng Giêng, tháng Giêng trôi qua bận rộn và nhanh chóng.
Vương Thư Thư chính thức chuyển về Từ gia, rất nhanh đã thân thiết với Từ Quả Quả.
Vì Vương Thư Thư phải trong coi tiệm điểm tâm, Từ Đức Hải vừa đưa thê tử vừa đưa muội muội, mấy lần đều lẩm bẩm sao mùng sáu tháng hai còn chưa đến.
Từ Quả Quả nhéo hắn ta, Từ Đức Hải cười xin tha.
Từ Đức Hải tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng rất không nỡ muội muội.
Nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi, đầu tháng hai, rất nhanh đã đến.
Một ngày trước khi xuất giá, Từ mẫu đến phòng Từ Quả Quả, muốn dạy nữ nhi mình việc cuối cùng. Nghĩ đến việc gả nữ nhi, bà không nhịn được sớm đã lau nước mắt.
"Aiz... Cái thân hình kia của Đan Tam, có lẽ sẽ khiến Quả Quả hơi thiệt thòi một chút."
Từ Quả Quả cũng có chút ngượng ngùng, nhưng may mắn thay, những điều này thì không cần xem sổ sách nhỏ để học...
Ừ.
Đêm đó, Từ Quả Quả cũng không ngủ ngon. Tiểu cẩm lý dường như linh cảm được điều gì đó, hưng phấn vô cùng.
Từ Quả Quả nhìn thấy cây cam quả bên cạnh nó đã kết rất nhiều trái, tò mò, nàng cũng hái một quả nếm thử.
Chính nhờ một lần nếm thử này, mà ngày hôm sau, tân nương tử sắp xuất giá không cần thoa son trát phấn, chỉ cần ngồi đó mỉm cười, liền có thể làm say đắm lòng người.
Cả phòng nữ quyến đều nhìn đến ngẩn ngơ, hỉ bà trang điểm trực tiếp cười thu lại phấn.
"Tân nương tử xinh đẹp thế này còn thoa phấn làm gì cho ngốc nghếch, cứ chải tóc rồi trùm khăn đỏ lên đi!"
Bản thân Từ Quả Quả cũng ngớ người, tùy tiện vậy sao. Nhưng nàng tranh thủ nhìn mình trong gương.
Thôi được rồi, tác dụng của cam quả quả nhiên lợi hại.