Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-03-30 20:25:39
Lượt xem: 5

Hạ Thụ nghe hiểu anh nói cái gì, hai má nóng lên.

 

“Em, em có nói!” Cô ngồi dậy, lông mi rũ xuống, không dám nhìn anh: “Em còn khóc rồi! Còn cầu xin anh… Là anh không… Không…”

 

Ánh mắt Hoắc Cận Hành lẩn trốn: “Anh cho rằng em…”

 

Có lẽ hai người rất ít thảo luận đến vấn đề này, lúc này không khí vô cùng xấu hổ, hai người đều im lặng.

 

Yên lặng một lát, Hạ Thụ nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt chớp chớp: “A Hành, hay là như vậy, anh đồng ý với em một chuyện! Chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này, được không?”

 

“Chuyện gì?”

 

“Anh đồng ý trước đã!”

 

Hạ Thụ không nói cụ thể là gì, chỉ chỉ chắc chắn sẽ không chạm đến nguyên tắc, không để anh khó xử. Hoắc Cận Hành hết cách, chỉ có thể cười đồng ý.

 

Hạ Thụ che miệng cười, cô ra lệnh: “Vậy anh nhắm mắt lại.”

 

Hoắc Cận Hành nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.

 

“Không được ti hí! Không được nhìn trộm.”

 

Hạ Thụ không nhịn được cười, cô lấy dây đai áo tắm, thử dùng sức kéo mạnh, xác định nó chắc chắn, cô mới gật đầu hài lòng.

 

Dây đai quấn quanh cổ tay, trong lòng Hoắc Cận Hành có cảm giác bất an.

 

Anh bỗng mở mắt ra: “Hạ…”

 

“Này, anh phạm quy!” Cô lấy tay che mắt anh lại, tay kia ngăn hai cổ tay anh lại, cười hì hì: “Anh đồng ý với em rồi! Nhắm mắt, không được nhìn!”

 

“Em muốn làm gì?”

 

“Không nói cho anh biết.”

 

Hạ Thụ nhìn xung quanh, cô vớ lấy một cái áo ở bên cạnh, dùng tay áo quấn quanh mắt anh. Cô không nhiều lời, nhanh chóng quấn dây áo choàng quanh cổ tay anh, sau đó buộc vào thành giường.

 

Hạ Thụ vẫn nhớ chuyện cái cà vạt, lần này cô có đề phòng.

 

Cô buộc nút thắt lại, cô lấy thêm một cái thắt lưng quấn thêm một lần nữa, làm cho anh muốn trốn cũng không trốn được.

 

Hoắc Cận Hành đã đoán được cô muốn làm gì, giọng như vừa bất lực vừa mang theo chút cảnh cáo: “Hạ Thụ.”

 

Hạ Thụ cười, thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó chậm rãi cúi người hôn lên môi anh.

 

Đương nhiên Hoắc Cận Hành cũng cảm nhận được đôi môi mềm mại kia.

 

 

Nó hoàn toàn khác so với nụ hôn anh kiểm soát.

 

Rất kỳ diệu… Cũng rất khó diễn tả.

 

Kỹ thuật hôn của cô không tốt, cô hôn trúc trắc như gãi ngứa vậy, đôi môi cô giống như viên kẹo đến bên môi, khiến anh muốn thưởng thức, nhưng lại không thể ăn.

 

Anh ngẩng cằm lên, muốn có nhiều hơn.

 

Hạ Thụ cảm giác được, cô cười thầm, vừa hôn, tay vừa yên lặng chui vào áo anh, chạm vào chính xác vết sẹo trên bụng anh.

 

Cô khẽ cào vào nó.

 

Hoắc Cận Hành hít sâu một hơi, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đang bị trói lại.

 

“Đừng sờ loạn.” Anh nói.

 

Hạ Thụ trở nên nghịch ngợm, cô mổ lên môi anh, đầu ngón tay lại vẽ vòng tròn: “A Hành, anh sao thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-294.html.]

 

Mắt Hoắc Cận Hành bị che lại, không nhìn thấy cô, anh chỉ có thể cắn răng nói: “Hạ Thụ… Đừng nghịch.”

 

“Không muốn.” Hạ Thụ càng vui hơn, cũng gan dạ hơn, ngón tay cô lướt qua làn da anh như đánh đàn, học theo anh, thổi khí bên tai anh.

 

Hoắc Cận Hành run lên, anh đổ mồ hôi, né tránh theo bản năng, thấp giọng nói: “Hạ Thụ!”

 

“Sao thế?” Giọng cô gái lanh lảnh, chứa ý cười, còn thoải mái kéo tay anh.

 

Ngực Hoắc Cận Hành phập phồng: “Đừng đùa!”

 

“Em không đùa mà.” Cô cười trong veo, hôn lên yết hầu của anh.

 

Hoắc Cận Hành thấp giọng r3n rỉ.

 

Anh thử dỗ dành cô: “Hạ Thụ, không nghịch nữa nhé? Ngoan… Chúng ta đi ngủ nhé, không còn sớm nữa.”

 

“Em không.” Hạ Thụ quyết đoán từ chối: “A Hành, anh quên rồi? Em đã ngủ cả ngày rồi. Bây giờ tinh thần vô cùng sảng khoái, chúng ta cứ từ từ.”

 

Anh hít sâu một hơi.

 

Không khí xung quanh càng ngày nóng hơn, ngón tay Hoắc Cận Hành xanh trắng, trên trán đều là mồ hôi.

 

Hạ Thụ biết từ trước đến nay anh nhẫn nhịn rất giỏi. Cô vén áo anh lên, kéo lên đến bả vai, cơ bụng và thắt lưng lộ ra, cô càn rỡ gãi vào eo anh.

 

Hoắc Cận Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi phát ra tiếng nhỏ, giọng cực kỳ đè nén: “Hạ Thụ!”

 

Hạ Thụ cười không ngừng, ngâm nga: “A Hành, anh kêu đi! Em muốn nghe, phòng anh cách âm rất tốt, anh kêu lớn tiếng lên!”

 

“…” Hoắc Cận Hành cắn chặt quai hàm không lên tiếng nữa, cổ tay anh run rẩy không ngừng, trên trán có mồ hôi rơi xuống.

 

 

Trêu chọc một lúc lâu, Hạ Thụ cảm thấy mệt mỏi, cô nằm bên cạnh anh th ở dốc.

 

Cả người Hoắc Cận Hành giống như bị dội nước vậy, trên người rất nhiều mồ hôi. Dường như anh cũng hết sức, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.

 

Nghỉ ngơi một lát, Hạ Thụ lại ngồi dậy, nghiêng người ôm lấy anh.

 

Hoắc Cận Hành cảm giác có một cánh tay mềm mại ôm lấy mình, anh cúi đầu nói: “Em cách xa anh một chút.”

 

Hạ Thụ: “A Hành, anh giận sao?”

 

Cô kéo ống tay áo che mắt anh xuống.

 

“Không phải.” Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, lông mi đã ướt sũng vì mồ hôi, hô hấp cũng bình ổn lại: “Trên người anh nhiều mồ hôi, em đừng dựa vào anh.”

 

Hạ Thụ cười ngọt ngào, hôn một cái lên mặt anh, tay càng ôm chặt hơn: “Em không chê!”

 

Hai tay Hoắc Cận Hành vẫn bị trói, hơi thở ổn định, anh nói: “Em chơi đủ chưa?”

 

“…”

 

“Cởi trói cho anh.”

 

Hạ Thụ chột dạ, cô ra vẻ ngây thơ, chớp chớp mắt, xoa đầu anh giống như xoa lông con vật nhỏ: “Được rồi, anh đừng vội, nghỉ ngơi trước một lát, không nóng nảy, không vội.”

 

Hạ Thụ nằm trên n.g.ự.c anh, cô tinh nghịch lè lưỡi, nghe tiếng tim anh đập.

 

Tim người đàn ông đập rất mạnh mẽ, có một giọng nói truyền đến: “Hạ Thụ.”

 

“Dạ?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

 

Con ngươi sâu thẳm lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, một lúc sau Hoắc Cận Hành cười nhạt: “Em chờ đó cho anh.”

 

“…”

Loading...