Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:58:21
Lượt xem: 3
Người phụ nữ kia không ngồi yên được: “Cận Hành, em trai cháu vẫn còn nhỏ, trẻ con mà thôi! Cháu đừng so đo với nó! Cháu…”
Bà ta thấy anh không hề d.a.o động, càng ngày càng vội, bà ta nhìn Cận Ân: “Chị dâu, chị xem…”
Cận Ân chỉ cười không nói gì.
Hoắc Cận Diễm vừa xuống thì chứng kiến cảnh này.
Anh ấy và Diệp Nhược vừa lên tầng xem con, lúc này mới khoan thai đi xuống, thì thấy bầu không khí không đúng.
Hoắc Cận Diễm tùy tiện gọi một người giúp việc hỏi rõ tình huống, anh ấy nhíu mày, sau đó cười gọi: “Hoắc Tử Huân!”
Hoắc Tử Huân mở to mắt.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Hoắc Cận Diễm.
Anh ấy sải bước tiến lên, túm lấy gáy Hoắc Tử Huân lôi cậu bé ra ngoài, mặc dù anh ấy cười, nhưng khí thế lại khiến người ta run rẩy: “Đi! Không phải em muốn ngồi chiếc xe đua mới kia sao? Anh dẫn em đi chơi.”
Hoắc Tử Huân kêu to: “Anh… Anh ba! Em không đi! Em không muốn chơi! Anh buông tay ra! Anh buông em ra!”
Người phụ vội vàng đứng lên ngăn cản: “Này! Cận, Cận Diễm! Không được, Cận Diễm!”
Khi Hoắc Cận Diễm đi lướt qua Diệp Nhược, anh ấy yên lặng cho cô ấy một ánh mắt.
Diệp Nhược ngăn bà ta lại: “Ôi thím! Vòng cổ của thím đẹp quá, của nhãn hiệu gì vậy? Thím tâm sự với cháu được không? Thím đến đây nào.”
“Không phải, thế này sao được! Cận Ân!”
Diệp Nhược lôi bà ta đi.
Phòng khách im lặng, những người ngồi ở đây đều không hé răng. hcm mím môi đến trắng bệch, anh nói với Cận Ân: “Mẹ, con và Hạ Thụ ngồi máy bay lâu nên hơi mệt, không tiếp khách chu đáo được, xin mọi người thứ lỗi.”
Cận Ân gật đầu: “Đi đi, nếu Tiểu Mộc cần gì thì cứ nói với mẹ.”
Anh gật đầu, không cho những người kia một ánh mắt, anh nắm tay Hạ Thụ đi ra ngoài.
Ra khỏi biệt thự, Hoắc Cận Hành dẫn Hạ Thụ đi dọc theo con đường phía sau, anh nghiêm mặt không nói lời nào.
Hạ Thụ cũng im lặng, cô cảm nhận được bàn tay nắm tay cô đang buông lỏng ra, rõ ràng anh đang nhẫn nhịn gì đó. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi cô: “Có mệt không? Muốn trở về nghỉ ngơi không?”
“Không…”
“Vậy dẫn em đến vườn hoa xem một lát?” Người đàn ông mỉm cười với cô: “Vườn hoa nhà họ Hoắc khá được, có rất nhiều loại hoa em chưa từng thấy, em sẽ thích.”
Hạ Thụ lo lắng nhìn anh: “Được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-291.html.]
“Đi thôi.”
“A Hành…” Chưa đi được mấy bước, cô nghĩ vẫn nên nói ra.
Con ngươi màu trà phản chiếu khuôn mặt anh, cô mím môi: “Anh… Anh tức giận sao?”
Anh khựng lại, lập tức nở nụ cười: “Không có.”
“Nói dối.” Hạ Thụ bĩu môi, ngón tay chọc má anh: “Lúc nào anh tức giận cũng như vậy, em biết.”
Mím môi, mặt nghiêm lại, không cười, không nói gì, cố gắng nhẫn nhịn.
Hạ Thụ xác nhận xung quanh không có ai, cô chui vào áo bành tô không cài cúc của anh, ôm lấy eo anh: “A Hành, anh đừng tức giận. Đều tại em, làm liên lụy đến anh.”
“Anh thật sự không tức giận.” Rõ ràng người liên quan đến anh có lỗi với cô, ngược lại cô lại xin lỗi anh, trong lòng Hoắc Cận Hành ê ẩm: “Anh xin lỗi, để em phải tủi thân rồi, nếu biết vậy, không nên đưa em về.”
Hạ Thụ lắc đầu: “Không tủi thân, không tủi thân, anh cũng không biết bọn họ sẽ đến, sao trách anh được.”
Cô ngẩng đầu lên, cười tươi: “Hơn nữa, cậu bé đó nói cũng đúng, em không học đại học thật! Nhưng năm nay em sẽ thi đại học, đến lúc đó để xem họ còn nói gì được nữa!”
Hoắc Cận Hành im lặng.
“Hạ Thụ, em đừng để ý.” Anh nghich những sợi tóc của cô, nói: “Mục đích của bọn họ là anh, không phải em, vậy nên em không cần để tâm đ ến lời bọn họ.”
“Anh?”
“Ừ.” Anh giải thích: “Nhà họ Hoắc rất rối, nhiều mâu thuẫn, nhưng để giữ hòa khí, mọi người đều giả vờ với nhau. Trong mắt bọn họ, anh về nhà giữa chừng như vậy, cũng giống như người ngoài mà thôi.”
“Quân Dục chính là một miếng bánh ngọt chia không đều, mà người cầm d.a.o chính là ông nội anh, bọn họ rất muốn đoạt lấy. Vậy nên thật ra họ muốn nhằm vào anh, chứ không phải em.”
Hạ Thụ chớp mắt, yên lặng lắng nghe, cô cúi đầu dựa vào vị trí tim anh, ôm chặt lấy eo anh.
Hoắc Cận Hành hỏi: “Sao vậy em?”
“Tức giận.” Cô rầu rĩ nói.
Anh ngạc nhiên, vỗ vỗ vai cô: “Sao lại tức giận?”
“Chỉ là, chỉ là…” Cô giẫm chân, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi oán giận: “Chỉ là thấy tức giận mà thôi! Sao cục cưng của em… Dù trước kia ở nhà em, hay bây giờ ở nhà mình cũng bị…”
Tim Hoắc Cận Hành mềm nhũn, giọng nói càng thêm trìu mến: “Em cũng nói là cục cưng của em, sao người khác coi là cục cưng của họ được?”
Những lời này của anh khiến Hạ Thụ thả lỏng, cô nở nụ cười, cọ cọ lên n.g.ự.c anh.
“Đúng!” Có một giọng nói trẻ con vang lên cách đó không xa.
Hạ Thụ quay đầu lại nhìn, có một cậu bé đang đứng đó, rất đáng yêu, trắng nõn giống như bánh bao vậy. Cậu bé cầm một cái máy bay nhỏ, ánh mắt đen láy, nhìn cô chằm chằm.