Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:57:27
Lượt xem: 3

Cô muốn rụt tay lại, Hoắc Cận Hành không buông ta, anh nhịn cười: “Không sợ có người?”

 

Lúc này Hạ Thụ mới hít sâu một hơi, dùng sức rụt tay về, nhìn anh đầy phẫn nộ.

 

Anh cười, tiếp tục xoa bóp bả vai cho cô, bình tĩnh nói: “Sau khi trở về, anh đổi công thức nấu ăn cho em để tăng thể lực.”

 

Hạ Thụ không muốn nói chuyện, chờ cơ thể bớt mỏi hơn một chút, cô mở miệng nói: “A Hành.”

 

“Ừ.”

 

“Ba nói hôm nay anh đưa sính lễ cho ông và cô.”

 

Bàn tay anh không dừng lại, Hoắc Cận Hành cũng trả lời rất bình tĩnh: “Ừ.”

 

Cô mím môi, bỗng thoát khỏi tay anh, lật người ngồi dậy, cọ vào n.g.ự.c anh, tay ôm cổ anh.

 

Hoắc Cận Hành đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu vô thức cuộn lên, vẻ mặt không hề d.a.o động, nhưng tay lại nắm chặt lại.

 

Anh trêu chọc: “Em muốn thử tư thế mới?”

 

Hạ Thụ sợ run, cô véo anh một cái, định trèo xuống.

 

Hoắc Cận Hành đè cô lại, không cho cô động đậy, anh kéo người sát lại gần mình hơn, cơ thể hai người gần như dính vào nhau.

 

Hoắc Cận Hành dỗ: “Sao thế?”

 

Hạ Thụ trừng mắt nhìn anh, cô nghịch nghịch áo anh, do dự nói: “A Hành, em cảm thấy…”

 

“Hả?”

 

“Anh đưa nhiều quá!” Hai tay cô bịu má anh, trêu đùa: “Em không đáng như vậy.”

 

Hai người thật sự rất gần với nhau, anh hôn cô một cái: “Ai nói?”

 

“Cần gì phải ai nói? Tùy tiện nói ra cũng được…”

 

“Không đủ.” Anh cắt ngang lời cô.

 

Hạ Thụ sững sờ: “… Dạ?”

 

“Không đủ.”

 

Hoắc Cận Hành ôm chặt cô, anh vùi mặt vào hõm vai cô, ôm càng ngày càng chặt.

 

Anh nói: “Không đủ, Hạ Thụ. Không đủ, không đủ…”

 

Anh muốn dành cho cô tất cả những thứ tốt đẹp trên đời, những thứ cô thích. Chỉ cần cô bên anh mãi mãi, không rời đi.

 

Vậy nên, Hạ Thụ, vẫn chưa đủ.

 

Hạ Thụ giật mình, bàn tay đang nâng lên, cô do dự không biết có nên hạ xuống hay không, cuối cùng cô xoa xoa đầu anh, giống như an ủi con thú bị thương.

 

Hoắc Cận Hành rất ít khi biểu hiện ra vẻ yếu ớt.

 

Chỉ có vài lần trong ký ức, bảy năm trước anh cầu xin cô để anh ở lại, bảy năm sau anh cầu xin cô quay về. Anh đã quen nhẫn nhịn và kiên cường, mặc dù khổ sở nhưng người đàn ông này vẫn rất ít biểu hiên ra. Vậy nên đôi khi cũng khiến cô hoảng hốt, anh cũng là người nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.

 

“A Hành…”

 

“Đủ rồi.”

 

“Đã quá đủ rồi.”

 

Hoắc Cận Hành khựng lại, anh ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu hình bóng cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-288.html.]

Cô đang bịu má anh, hôn nhẹ lên môi anh.

 

Anh run rẩy.

 

Núm đồng tiền của cô lún xuống, đôi mắt trong veo: “A Hành, anh biết em muốn gi không?”

 

“Em muốn gì?”

 

Cô cười hì hì xoa má anh, giống như đang nhào một cục đất nặn, cười giòn tan: “Giống như bây giờ! Em có thể ôm anh, hôn anh, bắt nạt anh! Anh thế nào cũng được, nhưng phải bắt buộc là anh.”

 

“Còn anh thì phải yêu em, chiều em, quan tâm em! Không được bắt nạt em!”

 

“Dù sao em cũng là một phiền toái nhỏ, đã dính vào anh rồi thì sẽ không kéo được ra! Đời này anh đừng hòng thoát khỏi!”

 

Hoắc Cận Hành lẳng lặng nghe, tim anh mềm nhũn, anh nói: “Ừ.”

 

Hạ Thụ cười rộ lên, ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng gọi: “A Hành.”

 

“Ừ.”

 

– Em cũng chỉ thích anh.

 

– Em cũng chỉ muốn anh.

 

Vậy nên có anh là đủ rồi.

 

Cô nói thầm trong lòng, Hoắc Cận Hành yên lặng ôm cô, không cố hỏi, anh gọi: “Hạ Thụ.”

 

“Dạ?”

 

“Tết năm nay trở về Nam Xuyên với anh nhé?”

 

“…”

 

“Ba mẹ anh rất muốn gặp em.”

 

Anh muốn đưa cô vào thế giới của anh, mỗi chỗ mỗi tấc, đều có dấu vết của anh.

 

Cô hơi do dự, rũ mi, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em đi, anh sẽ vui vẻ sao?”

 

Hoắc Cận Hành trầm ngâm cúi đầu: “Ừ.”

 

“Vậy được!” Cô đồng ý rất nhanh, cười ngọt ngào: “Nếu anh vui vẻ, em đây sẽ đi.”

 

Mắt Hoắc Cận Hành d.a.o động.

 

Tay Hạ Thụ xoa má anh, giống như dỗ trẻ em: “A Hành, sau này có chuyện gì có thể khiến anh vui vẻ, thích thú, anh có thể nói cho em biết. Mặc dù em không chắc chắn mình có thể khiến anh vui, nhưng em hứa sẽ cố gắng hết sức. Đương nhiên anh không vui cũng phải nói ra, không được chịu đựng một mình, anh không được giấu em chuyện gì đó, có nghe không?”

 

Hoắc Cận Hành nhìn cô gái cười tươi như hoa, anh mím môi giống như cố gắng kiềm nén, đồng ý với cô: “Được.”

 

“Ngoan quá nè!” Hạ Thụ hôn chụt một cái lên má anh, mắt càng sáng hơn.

 

Hoắc Cận Hành nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dò xét: “Chỉ cần thứ khiến anh vui, đều có thể nói ra sao?”

 

“Đương nhiên.”

 

“Bây giờ anh có một chuyện.”

 

“Hả?”

 

Nụ hôn rơi xuống ngăn chặn miệng cô. Hạ Thụ ngây người, muốn thoát khỏi anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.

 

Anh hôn được một lúc, mới khoan thai ghé vào tai cô nói: “Tư thế mới không tồi, thử một lần xem sao.”

 

“…”

Loading...