Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:25:33
Lượt xem: 5
Cô luôn như vậy, dáng vẻ nhu nhược, lặng im.
Cái gì cũng không nói, cái gì cũg không làm, chỉ đứng im nhìn xem liệu cô ta có thể đoạt được đồ của cô hay không.
“Không trả lời được? Bởi vì bị tôi nói trúng? Bây giờ trên mạng đều khen cô tốt thế nào, tôi bỉ ổi thế nào, nói tôi hại cô thế nào! Bây giờ cô cho người ta thấy dáng vẻ thật sự của cô như thế nào! Nhìn xem sau khi cô bức ép c.h.ế.t tôi, nhưng lại có dáng vẻ bỏ đá xuống giếng như thế nào!”
Phòng bệnh VIP chỉ có hai người họ.
Chờ cô ta phát ti3t xong, Hạ Thụ khẽ thở dài: “Cô còn khó chịu không?”
Tưởng Nguyệt Viện khựng lại.
Giọng nói này lọt vào tai Tưởng Nguyệt Viện khiến cô ta có cảm giác mình như đánh vào bịch bông, vừa bất lực vừa chua xót: “Cô đừng giả vờ.”
Cô ta hít sâu, đè thấp giọng nói: “Không cần cô phải thương hại tôi…”
Sau khi nhà họ Tưởng bị niêm phong, ba Tưởng bị bắt, mẹ Tưởng liền mất tích.
Đúng vậy, mất tích.
Cô ta lén liên hệ với bà ta rất nhiều lần, nhưng vẫn không có kết quả gì. Vài ngày trước đó, cô ta liên hệ với quản gia, mới nghe nói mẹ Tưởng mang theo chút tài sản cuối cùng trong nhà đi rồi, im hơi lặng tiếng, mai danh ẩn tích.
Trước khi đi, bà ta không hề gọi điện cho Tưởng Nguyệt Viện.
Mấy hôm nay, cô ta bị người ta nhục mạ trên mạng, bị người ta nói giết, bị người ta bảo cút.
Không một ai hỏi tâm trạng cô ta thế nào, không một ai hỏi cô ta có khó chịu không.
Nhưng cô ta không ngờ, người đầu tiên hỏi cô ta có khó chịu không, lại là Hạ Thụ…
Trái tim vô cùng đau đớn, Tưởng Nguyệt Viện im lặng trong chốc lát, bỗng mở miệng: “Dựa vào đâu…”
“Cái gì?” Hạ Thụ không nghe rõ.
“Dựa vào đâu chứ!” Hốc mắt cô ta đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt, trống rống, tuyệt vọng, có cảm giác giống như người c.h.ế.t đang cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Cô nói cho tôi biết đi, dựa vào đâu, rốt cuộc cô cho bọn họ ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến họ đều bảo vệ cô, đều thích cô, nói cô tốt. Trong quá khứ thì có thầy cô giáo, bạn học, bây giờ thì có cư dân mạng, còn có Hoắc Cận Hành… Rốt cuộc tôi kém cô ở đâu? Tôi có dáng người đẹp hơn cô, cũng xinh hơn cô, kéo violon cũng ngang tài với cô, thành tích cũng ngang nhau! Nhưng dựa vào đâu bọn họ đều thích cô, cho dù tôi làm gì cũng không bằng cô, rốt cuộc tôi kém cô ở đâu!”
Hạ Thụ nhẹ nhàng rũ mắt.
Trên đời này không hề có chuyện hai người vô duyên vô cớ lại có thù hận với nhau, nếu có, chắc chắn sẽ có cái gì vô tình trói buộc giữa hai người họ. Mà nút thắt của Tưởng Nguyệt Viện, Hạ Thụ biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-273.html.]
Im lặng một lúc, cô nói: “Cô thật sự muốn biết sao?”
Tưởng Nguyệt Viện nhìn cô chằm chằm.
Hạ Thụ lấy một thứ trong túi ra, đặt ở trước mắt cô ta.
Là ảnh tốt nghiệp.
Tưởng Nguyệt Viện sững sờ: “Cô có ý gì?”
Tưởng Nguyệt Viện từng nhìn thấy bức ảnh tốt nghiệp của bọn họ trên mạng.
Lúc đó ảnh chụp bọn họ tay trong tay rất nổi tiếng, đương nhiên cô ta cũng không bỏ qua. Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó, cô ta kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị đến phát cuồng.
Cô ta nhanh chóng trả lại tấm ảnh: “Khoe với tôi hai người ân ái thế nào sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không cần! Hoắc Cận Hành chỉ là đối tượng tôi lợi dụng mà thôi, cô nghĩ rằng tôi thật sự thích anh ta? Tôi sẽ không hâm mộ, ghen tị cô, chiêu này của cô vô dụng!”
Hạ Thụ lại để tấm ảnh đến trước mặt cô ta một lần nữa, nhưng đầu ngón tay cô không phải chỉ vào Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành.
“Nhìn lại cô đi.”
Tưởng Nguyệt Viện giật mình.
Đầu ngón tay của Hạ Thụ chỉ vào một cô gái trong hình. Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, khuôn mặt trắng mịn, không hề trang điểm. Vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng lại mỉm cười đơn thuần.
“Thấy chưa?” Hạ Thụ rụt tay về.
Tầm mắt Tưởng Nguyệt Viện không nhúc nhích, cô ta yên lặng nhìn bản thân của bảy năm trước.
Cô ta xinh đẹp từ bé, giống như Hạ Thụ và Cố Vũ Thuần vậy.
Khi đó ở đại viện, ba người thường xuyên bị đem ra so sánh. Khi chụp ảnh tốt nghiệp, Từ Linh còn cố tình xếp cô ta và Cố Vũ Thuần đứng giữa ở hàng đầu tiên.
Đây là lần duy nhất cô ta được chúng tinh phủng nguyệt, tất cả bạn học và giáo viên đều đứng sau cô ta, như thể cô ta là nhân vật chính.
Cô ta thậm chí không phát hiện, có một nam sinh ở phía sau liên tục nhìn về phía cô ta. Cô ta chưa từng nhận ra…
“Tưởng Nguyệt Viện.” Hạ Thụ châm chước từ ngữ: “Thật ra từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng so sánh gì với cô. Cô là cô, tôi là tôi, diện mạo chúng ta khác nhau, tính cách khác nhau, gia đình cũng khác nhau, tôi vẫn không hiểu tột cùng có cái gì để so sánh.”
“Tôi luôn cảm thấy trên đời mỗi người đều độc nhất vô nhị. Có ưu điểm, đương nhiên cũng sẽ có khuyết điểm. Có lẽ khuyết điểm của tôi lại là ưu điểm của cô, tôi cũng có ưu điểm mà cô không có.”