Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:25:19
Lượt xem: 4
[ Thảo nào Hạ Thụ lại kéo đàn violon tốt như vậy mà lại không đi học! Tôi đã nói rồi, lần trước xem video cô ấy kéo violon, tôi đã thấy kỳ lạ rồi, cho dù học văn hóa không tốt thì cũng có thể học nghệ thuật, tại sao lại buông thả bản thân? Thì ra là do ai đó ban tặng!]
[ Mọi người đoán xem Diane có biết chuyện nhà bọn họ hại nhà Hạ Thụ không? Chuyện này diễn ra nhiều năm trước? Khi đó cô ta chắc mới mười mấy tuổi?]
[ Chắc chắn là có biết! Nếu không tại sao Diane lại muốn cướp suất thi đấu của Hạ Thụ? Nhà bọn họ thật sự là cá mè một lứa! Ba hại công ty của ba người khác, con cướp đoạt với bạn, không có thứ gì tốt, có độc!]
[ Nghe nói ông Hạ Thụ qua đời vì chuyện này…]
[ Hạ Thụ thật sự rất thảm? Mọi người nhớ lúc trước Diane còn bám chặt lấy Hoắc Cận Hành không? Nếu không phải sau này tôi biết quá khứ và tình yêu của Hoắc Cận Hành với Hạ Thụ, tôi còn tưởng Hoắc Cận Hành với cô ta là thật đó! Buồn nôn! Nếu tôi là Hạ Thụ, tôi thật sự thấy rất ghê tởm! Hại ông nội mình, đọat đồ của mình, còn muốn cướp bạn trai mình, thật sự còn tồi tệ hơn cả ruồi bọ!]
[ Mọi người có nhớ Weibo @Nai con Quan Hiểu Lộ không! Em gái này là đàn em của Hạ Thụ, những lời cô ấy nói đều là sự thật! Cô ấy vừa mới bình luận rằng, năm đó Hạ Thụ muốn tham gia cuộc thi để giành suất vào đại học A, kết quả không biết tại sao lại rút lui! Tôi đoán là Diane cướp suất thi đấu của Hạ Thụ!]
[ Cướp đồ của người khác! Con gái của đồ g.i.ế.c người!]
[ Con gái của kẻ g.i.ế.c người! Cút khỏi giới giải trí! ]
[ Cút khỏi giới giải trí! ]
[ Đồ g.i.ế.c người!]
[ Cút đi!]
…
Khi Tưởng Nguyệt Viện xem đến bình luận cuối cùng, điện thoại chỉ còn 1% pin.
Cô ta xóa Weibo, ném điện thoại vào bồn cầu.
Kính cửa sổ phòng làm việc đều được bịt kín, không có một tia sáng lọt vào.
Nhưng mặc dù không có ánh sáng, cô ta cũng biết lúc này phóng viên đang bao vây bên ngoài, chỉ chờ được gặp cô ta.
Xung quanh cô ta toàn những vỏ chai rượu, trên đất là một đống hỗn độn.
Cô ta đứng dậy nhìn bản thân trong gương.
Tóc tai bù xù, mặt trắng bệch, tinh thần hoảng hốt.
Cô ta bỗng cười to.
Kết thúc rồi…
Tất cả đều kết thúc rồi…
Cô ta tích góp từng tí một, cẩn thận ngụy trang từng ấy năm…
Tất cả đều kết thúc…
Cô ta không nhịn được cười, cười đến mức rơi nước mắt.
Cười xong, cô ta trở về phòng nghỉ thay một chiếc váy mới và trang điểm hoàn mỹ.
Tưởng Nguyệt Viện quay trở lại phòng tắm, cô ta đứng đối diện trước gương tô son môi đỏ chót, vặn vòi nước ở bồn tắm.
Cô ta cầm cây đàn lên, thong thả kéo khúc nhạc cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-272.html.]
Những phóng viên canh giữ bên ngoài phòng làm việc đều nghe thấy tiếng violon truyền ra.
Cô ta kéo xong, nước trong bồn tắm cũng đã đầy.
Tưởng Nguyệt Viện cúi đầu hôn lên cây đàu, cẩn thận đặt nó ở góc tường. Sau đó lấy ra một con d.a.o nhỏ trong ngăn kéo, chậm rãi ngồi vào bồn tắm.
…
Có chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra khỏi bồn tắm.
Tưởng Nguyệt Viện nhắm mắt lại.
…
Vào sáng ngày 9 tháng 12, top một và top hai hotsearch đều liên quan đến một cái tên:
# Diane độc tấu << Con của tử thần>> trong phòng làm việc#
# Diane tự sát #
Khi Tưởng Nguyệt Viện tỉnh lại, trước mắt cô ta trắng xóa, tầm nhìn sáng chói, cả thế giới như xoay chuyển khiến cô ta buồn nôn.
Ngơ ngác nhìn trần nhà nửa ngày, cô ta mới dần ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta… Không có chết.
Vậy mà cô ta chết.
Cô ta nở nụ cười thê lương, định ngồi dậy, vừa cử động thì thấy cổ tay đau nhức.
Băng màu trắng quấn quanh cổ tay, xương ngón tay cũng không có cảm giác.
Cô ta nhẫn nhịn nằm xuống.
Lúc này mới phát hiện có một người đứng bên cạnh giường bệnh.
Là Hạ Thụ.
Cô ta ngẩn người.
Tưởng Nguyệt Viện nhìn chằm chằm cô hai giây, xác nhận không phải ảo giác. Sự bi thương trong lòng bỗng biến thành sự tức giận vô hình, cô ta khàn giọng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
“Để thăm cô.” Hạ Thụ tiến lên.
Hạ Thụ mặc một bộ đồ màu nhạt, mặt không trang điểm, giọng lạnh nhạt, biểu cảm càng thờ ơ hơn, giống như thật sự đến thăm người bệnh.
Tưởng Nguyệt Viện cười lạnh: “Có gì mà phải thăm. Mèo khóc chuột sao?”
Hạ Thụ bình tĩnh, cũng không tức giận, cô nói: “Cô…”
“Bây giờ cô rất đắc ý đúng không!” Tưởng Nguyệt Viện cắt ngang lời cô.
Hai mắt mệt mỏi vô hồn nhưng lại cố hết sức nhìn cô với vẻ lạnh lùng, giọng nói vừa châm chọc vừa thê lương: “Đúng không? Hạ Thụ, có phải bây giờ cô rất đắc ý đúng không? Nhìn thấy tôi như vậy, trong lòng cô vui như nở hoa đúng chứ? Lần này cô đến để thể hiện vẻ vui sướng khi người khác gặp họa! Thấy tôi không chết, cô rất thất vọng đúng không? Còn giả vờ đến thăm bệnh gì chứ, đúng là giả mù sa mưa!”
Hạ Thụ yên lặng nhìn cô ta, cô không nói gì.
“Tôi nói chuyện với cô đó!” Tưởng Nguyệt Viện thấy cô im lặng, càng thấy tức giận hơn.