Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-03-25 20:16:37
Lượt xem: 6

“Không giúp.”

 

Mẹ Tưởng nhìn cô ta: “Con nói gì?”

 

“Con không giúp, con không giúp!” Tưởng Nguyệt Viện thở hổn hển: “Mẹ, con không phải là ngôi sao, không phải người của giới giải trí. Tiền biểu diễn một sân khấu của con nhiều lắm chỉ có mấy chục vạn, hơn nữa tiền mấy năm nay con hầu như đều đưa cho ba đầu tư, con không có sáu ngàn vạn! Cho dù có, con cũng sẽ không cho hai người, hai người thật sự rất quá đáng!”

 

Mẹ Tưởng nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, bỗng quát: “Thật sự không nuôi nổi con!”

 

Bà ta khó thở, tiến lên bóp lấy tay Tưởng Nguyệt Viện: “Không nuôi được con, không nuôi được con! Mẹ và ba con nuôi con bao nhiêu năm như vậy, kết quả con lại báo đáp ba mẹ như vậy sao! Con cũng không nghĩ xem, nếu không có ba mẹ, con có được ăn mặc, có địa vị như ngày hôm nay không? Con chính là con sói mắt trắng! Ba mẹ bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, cuối cùng con lại hiếu thuận với ba mẹ bằng cách này, mẹ nuôi con làm gì nữa!”

 

“Mẹ!” Tưởng Nguyệt Viện bật khóc, kéo tay bà ta ra.

 

“Đúng! Là ba và mẹ nuôi con, bồi dưỡng con, con rất cảm ơn công ơn dưỡng dục của hai người, nhưng rốt cuộc hai người muốn con thế nào! Từ nhỏ mẹ đã so sánh con với người khác, so với Hạ Thụ! Đâu đâu cũng so sánh con! So thành tích, so sở thích, mẹ nghĩ rằng con thích violon sao? Còn không phải hồi đó mẹ thấy Hạ Thụ học kéo violin, nên mới bắt con học theo sao!”

 

“Mấy năm nay, con chỉ vì ba và mẹ, trèo cao lên Cận Hành, mở rộng mối quan hệ! Cầu tài nguyên thay hai người, nịnh bợ Hoắc Vận, hạ thấp bản thân! Mẹ có biết mọi người nói con như thế nào không! Con ra mắt hai năm nay, không có một đồng nào gửi ngân hàng, nhà cũng không có, đây là vì sao! Đúng là hai người đã nuôi con, hai người muốn con báo đáp, nhưng thật sự con đã trả quá đủ rồi!”

 

Mẹ Tưởng tát cô ta một cái.

 

“Nếu con có nhiều oán hận như vậy, vậy mau cút đi! Cút khỏi cái nhà này! Cút!”

 

 

Khi Tưởng Nguyệt Viện khóc lóc, lôi vali ra khỏi nhà họ Tưởng đã là bốn rưỡi sáng.

 

Trời trở gió, cô ta mặc áo khoác dáng dài, đi dày cao gót, loạng choạng kéo vali ra khỏi tiểu khu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-269.html.]

Mẹ Tưởng vội vàng đuổi theo sau.

 

“Viện Viện! Viện Viện, con đừng đi, là mẹ không tốt, mẹ không đúng! Mẹ xin lỗi con, con đừng đi…”

 

Vừa rồi hai mẹ con đều xúc động, nổi nóng. Bây giờ cảm xúc đã bình tĩnh lại, mẹ Tưởng hối hận không kịp.

 

Cô ta không thể đi, nếu cô ta đi, bọn họ không lấy được tiền, vậy thì thật sự xong đời.

 

Tưởng Nguyệt Viện không để ý, bắt một chiếc xe, lên xe rồi rời đi.

 

Văn phòng của Tưởng Nguyệt Viện là một tòa hai tầng nhỏ, được cải tạo từ một kho hàng, vị trí khá hẻo lánh.

 

Khoảng thời gian trước, sự nghiệp của cô ta tụt dốc, không nuôi nổi mọi người ở phòng làm việc, một nhóm người đã nghỉ việc không lâu, đến cả tiền phí máy sưởi cô ta cũng chưa thanh toán.

 

Tưởng Nguyệt Viện vứt vali một bên, đi lên phòng nghỉ trên tầng, khóa trái cửa, cô ta dựa vào ván cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống.

 

Mặt vùi vào đầu gối.

 

Mấy năm nay, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta xuất thân từ danh viện, thiên chi kiều nữ, cái tên Diane có một địa vị trên sân khấu quốc tế, nhưng ai có thể ngờ rằng phía sau vẻ ngoài háo nhoáng đó, mục nát bẩn thỉu thế nào.

 

Cô ta không quan tâm đ ến điều gì. Vì thành công, muốn nhận được sự tôn trọng của mọi người, cô ta có thể vứt bỏ mặt mũi, không từ thủ đoạn.

 

Chỉ cần thắng Hạ Thụ… Chỉ cần thắng Hạ Thụ là có thể!

 

Nhưng chuyện nhà Hạ Thụ… Vậy mà lại do nhà cô ta gây nên.

 

Trong lòng Tưởng Nguyệt Viện tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, cô ta rơi lệ không ngừng.

Loading...