Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:56:24
Lượt xem: 6

“Tôi đang đợi em.” Tần Dã nói: “Cố Vũ Thuần nói em ở đây.”

 

Cô càng ngạc nhiên hơn, đôi mắt hạnh mê mang, khó hiểu nhìn anh ta.

 

Tần Dã trầm ngâm nhìn cô, sau đó mỉm cười hỏi: “Dạo này có khỏe không?”

 

“Tôi sống tốt lắm.” Hạ Thụ đáp: “Anh thì sao?”

 

Anh ta cười: “Tôi cũng vậy.”

 

Sau đó im lặng.

 

Im lặng một lúc lâu, Hạ Thụ thử chủ động.

 

“Nếu không có chuyện gì khác…” – “Hạ Thụ.”

 

Hai người đồng thời mở miệng.

 

Cô không nói tiếp, cười với anh ta: “Anh nói đi.”

 

Tần Dã rũ mắt.

 

“Hạ Thụ.”

 

Hơi lạnh chợt ùa đến.

 

Tần Dã hít một hơi, nghiêm túc nhìn cô: “Tôi biết tên em, là chữ Thụ trong mộc, không phải Sấu, tôi đã biết hết rồi.”

 

Hạ Thụ khẽ chớp mắt, mơ hồ hiểu được ý đồ của anh ta khi đến đây.

 

Tần Dã: “Tôi sẽ đi du học.”

 

“… Hả?”

 

“Em không nghe lầm.” Anh ta mỉm cười nói: “Tôi tạm thời rút khỏi giới, du học đào tạo sâu hơn, học hí kịch. Nhân lúc còn trẻ, tôi muốn thử thách nhiều hơn. Chủ nhật này tôi sẽ đi, lần này đến để nói tạm biệt với cô và hẹn gặp lại.”

 

Hạ Thụ im lặng.

 

“Rất tuyệt.” Hạ Thụ cười rộ lên, ý cười chúc phúc từ đáy lòng: “Chỉ cần là quyết định của anh, nếu đã thích và lựa chọn thì phải tiến về phía trước, cố lên!”

 

“Cảm ơn.” Tần Dã nhìn cô: “Nghe Cố Vũ Thuần nói em sẽ tiếp tục học violon, em cũng vậy, cố lên, em nhất định sẽ thành công.”

 

“Cảm ơn.”

 

Những chiếc lá khô rơi xuống.

 

Tần Dã bỗng thấp giọng gọi cô: “Hạ Sấu.”

 

“Sao thế?”

 

Có những lời nói đè ép trong lòng hồi lâu, đắn đo rất nhiều, cuối cùng vẫn phải dũng cảm nói ra.

 

Anh ta lấy hết dũng khí nói: “Tôi sẽ không thích em nữa.”

 

“…”

 

“Trước kia… Tôi làm rất nhiều chuyện ngây thơ khiến em tổn thương, tôi xin lỗi, hy vọng em có thể tha thứ cho tôi. Từ hôm nay tôi sẽ không thích em nữa, vậy nên em không cần phải thấy gánh nặng.”

 

Ánh mặt trời lọt vào con ngươi trong veo của Hạ Thụ.

 

Trong lòng có cảm giác gì đó không rõ, giống như là thoải mái, cũng giống như vui mừng.

 

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn anh ta, cô thấy khó hiểu. Khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này không có gì khác so với lần đầu cô gặp anh ta, nhưng không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy anh ta không giống như trước kia nữa.

 

“Tần Dã.” Cô cười với anh ta: “Cảm ơn anh.”

 

Trong mắt Tần Dã phản chiếu hình ảnh của cô gái.

 

“Anh rất tốt, sau này anh chắc chắn sẽ gặp được cô gái cực kỳ thích anh, anh cũng rất thích cô gái đó. Cảm ơn anh vì đã thích tôi. Cũng cảm ơn anh vì không còn thích tôi nữa. Thật sự rất cảm ơn anh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-264.html.]

Bàn tay bên hông của Tần Dã khẽ nắm lại.

 

“Sau này chúng ta có thể làm bạn không?” Ánh mắt anh ta thành khẩn, lại có vài phần dè dặt: “Là bạn bình thường, em yên tâm, tôi sẽ không làm phiền em và Cận Hành, chỉ… Chỉ…”

 

Hạ Thụ nở nụ cười: “Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?”

 

Tần Dã khựng lại.

 

Gió thổi qua hai người, thổi cả lá khô bay đi.

 

“Đúng…” Tần Dã cũng cười, hốc mắt người đàn ông hơi phiếm hồng: “Đúng… Em nói đúng!”

 

Họ vẫn luôn là bạn.

 

Chưa từng thay đổi.

 

Hạ Thụ cười gật đầu.

 

Thời gian không còn sớm nữa, Hạ Thụ nhìn giờ trên điện thoại, nói: “Tần Dã, tôi phải đi rồi.”

 

“…”

 

“Chúc anh tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại.”

 

Tần Dã dịu dàng nhìn cô gái: “Được.”

 

Bóng lưng cô gái dần đi ra, Tần Dã vẫn luôn nhìn theo.

 

 

– “Xin chào anh Tần, tôi là trợ lý của anh, Hạ Sấu. Từ hôm nay tôi sẽ thông báo lịch trình công việc cho anh, mong rằng được anh chiếu cố nhiều hơn.”

 

– “Nếu hôm nay tôi đến << Phỏng vấn ngôi sao>>, tôi sẽ gọi cô là ba!”

 

– “Không sao, anh cứ tiếp tục như vậy đi. Nhân tiện lên mạng xem mọi người chê cười anh thế nào.”

 

– “Thật ra anh làm gì cũng được, căn bản không có ai thật sự quan tâm, người thật sự để ý cũng chỉ có những người quan tâm anh thôi.”

 

“Tần Dã, tôi không biết rốt cuộc giữa anh và A Hành đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chắn đã nói với anh rằng tôi không thích anh. Anh không nên dùng tôi để chọc giận A Hành. Là do trước đó tôi nói không rõ ràng, vậy hôm nay tôi sẽ thẳng thắn với anh, tôi không thích anh, sau này anh không cần đến tìm tôi.:

 

 

Hạ Sấu…

 

– Vậy…

 

– Chúc phúc hai người. Chúc phúc em.

 

Khi bóng lưng cô biến mất, Tần Dã xoay người, trong mắt bỗng có hơi nước.

 

Anh ta tùy ý lau mặt, đeo khẩu trang lên.

 

Điện thoại rung lên.

 

Anh ta rũ mắt bắt máy: “Alo.”

 

Giọng nói tức giận của Cố Vũ Thuần truyền đến: “Này, rốt cuộc anh ở đây? Sao vừa rồi không nhận điện thoại của tôi, đừng nói là anh đi tìm Hạ Thụ và Tống Hành thật? Anh có thể đừng làm phiền hai người họ nữa không! Anh…”

 

“Có thời gian không?” Anh ta chậm rãi cắt ngang cô: “Đi uống với tôi một ly.”

 

 

Hạ Thụ nghe tư vấn học xong đã gần tối.

 

Cô vừa ra khỏi cưng trung tâm thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại, bóng người cao lớn đi ra khỏi xe.

 

Mắt Hạ Thụ sáng ngời, nhanh chóng chạy về phía anh, chui vào n.g.ự.c anh: “A Hành!”

 

Hoắc Cận Hành khẽ xoa đầu cô, anh búng nhẹ lên trán cô: “Lại chạy.”

 

Cô khựng lại, lúc này mới nhận ra, cô ngẩng đầu lên khỏi áo bành tô mang theo hơi lạnh của anh, lè lưỡi cười với anh.

Loading...