Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:46:28
Lượt xem: 4

“Vâng.” Hạ Thụ ôm lấy anh, vùi mặt trong n.g.ự.c anh, hít một hơi thật sâu.

 

Hơi thở của anh…

 

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Hoắc Cận Hành ôm chặt eo cô, gục đầu xuống vai cô.

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp hòa vào nhau, đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi cô.

 

Mấy ngày rồi không nhìn thấy cô…

 

Anh rất nhớ cô, muốn gặp cô, muốn hôn cô, muốn ôm chặt cô khảm vào xương mình.

 

Nụ hôn của anh quá cuồng nhiệt khiến Hạ Thụ cảm thấy choáng váng như sắp ngạt thở. Cô hốt hoảng kéo áo sơ mi của anh.

 

Cách đó không xa là sô pha, anh vừa hôn vừa di chuyển đến đó, rồi đột nhiên đè cô xuống ghế sô pha.

 

“A, A Hành…”

 

Trái tim Hạ Thụ như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, hai má cô đỏ bừng.

 

Hô hấp Hoắc Cận Hành rối loạn, anh rũ mắt, im lặng một lúc lâu sau, môi dán vào thái dương cô, trầm thấp nói: “Nhớ em.”

 

Anh ôm cô vào lòng.

 

Trong phòng yên lặng.

 

Hai người lẳng lặng ôm nhau.

 

Hạ Thụ kéo cà vạt của anh để nghịch, cô gối đầu lên n.g.ự.c anh: “A Hành, anh có thấy bất ngờ em giành cho anh không?”

 

Hoắc Cận Hành rũ mắt nhìn tóc cô: “Có thấy.”

 

“À, thì ra là em nhìn thấy rồi!” Cô chớp chớp mắt, cười ngọt ngào với anh.

 

Ngay sau đó ý cười biến mất, vẻ mặt nghiêm túc tính sổ, ngón tay cô chọc chọc tay anh, rồi lại chỉ chỉ anh.

 

Hoắc Cận Hành cong môi, hiểu cô có ý gì, anh thông minh mở tay ra.

 

Cô dùng cà vạt của anh để quấn tay anh lại: “Anh thật sự khiến em tức c.h.ế.t rồi! Trong nhà anh toàn là thuốc và rượu, anh sống thế nào vậy! Đánh c.h.ế.t anh!”

 

Cà vạt rất mềm, ở trong lòng bàn tay anh giống như đám mây xẹt qua, xẹt đến tận lòng anh.

 

“Trước đó anh bận rộn, không quá chú ý.”

 

“Anh căn bản không chăm sóc tốt bản thân…” Cà vạt quấn quanh cổ tay anh, giọng Hạ Thụ rầu rĩ.

 

Hạ Thụ năng lực tự gánh vác cuộc sống của A Hành rất tốt.

 

Anh có thể chăm sóc cô chu đáo, rất nhiều chi tiết vụn vặt trong cuộc sống, anh đều nhớ rõ, đều chuẩn bị trước cho cô.

 

Hai tháng ở Thanh Thành, cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh, cũng đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Vì vậy cô chưa từng nghi ngờ năng lực tự chăm sóc bản thân của anh.

 

Nhưng hôm nay cô mới nhận ra, thì ra không có cô ở đây, những lúc chỉ có mình anh, anh sống rất lấy lệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-262.html.]

Cho dù anh phải chịu tủi thân thế nào cũng được, nhưng cô thì không, anh nguyện dâng những thứ tốt nhất cho cô.

 

Hạ Thụ nghĩ vậy, trái tim ê ẩm, vừa thấy ấm áp vừa thấy đau lòng.

 

Cô cầm tay anh: “A Hành, không có em, anh phải làm sao bây giờ.”

 

Con ngươi thâm thúy của Hoắc Cận Hành phản chiếu hình bóng cô.

 

Trong không gian yên tĩnh, giọng Hạ Thụ rất nhẹ: “A Hành, nếu anh không chăm sóc tốt bản thân, vậy hãy giao cho em.”

 

Cô vừa nói, vừa lặng lẽ quấn cà vạt quanh cổ tay còn lại của anh, cười ngọt ngào: “Sau này, anh chăm sóc em, em chăm sóc anh, chúng ta cùng khỏe mạnh, được không?”

 

Khuôn mặt Hoắc Cận Hành khẽ d.a.o động, nhìn chằm chằm cô, anh thấp giọng nói: “Được.”

 

Đó là ấm áp và yên tĩnh vào buổi trưa.

 

Khi nút thắt cuối cùng được thắt lại một cách lặng lẽ, Hạ Thụ cười tinh nghịch, cô nhanh nhẹn chuồn khỏi n.g.ự.c anh giống như con cá chạch.

 

“Được rồi! Vậy… Em sẽ bắt đầu chăm sóc anh từ ngày mai! Hôm nay, anh tự sinh tự diệt trước đi, em mặc kệ anh!”

 

Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, anh cúi đầu nhìn mới nhận ra cổ tay của mình đã bị cô dùng cà vạt trói lại, thắt thành một nút dài, giống như cái đuôi đang rũ xuống.

 

Anh ngước mắt nhìn cô.

 

Hạ Thụ đứng cách anh vài bước, cô cười với anh.

 

Anh cười bất lực, chìa hai tay về phía cô: “Cởi cho anh.”

 

“Em không.” Cô cười bướng bỉnh như chú hồ ly: “Đây là hình phạt vì anh không biết chăm sóc bản thận, cố ý chọc em tức giận, anh tự chịu đi!”

 

Hoắc Cận Hành nheo mắt lại.

 

Người đàn ông cao lớn bỗng đứng trước mặt cô, giọng anh có vài phần cảnh cáo: “Cởi, cho, anh.”

 

“Không.”

 

“Không biết cởi?”

 

“Không!”

 

Hoắc Cận Hành cắn răng.

 

Một giây sau, Hạ Thụ thấy tay anh nắm chặt lại, xương ngón tay tái nhợt. Anh dùng hết sức kéo tay ra hai bên, trong phòng vang lên hai tiếng ‘roẹt’, là tiếng cà vạt bị đứt thành hai mảnh.

 

Hạ Thụ trợn to mắt, cô thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy.

 

“Trốn đi đâu.” Anh dễ dàng túm cô vào lòng.

 

“A!” Hạ Thụ thét chói tai.

 

“Muốn chơi?” Con ngươi của anh có gợn sóng, một tay đặt ở gáy cô, tay còn lại bịu má cô, anh nói: “Muốn chơi thì anh chơi với em.”

 

“Không muốn, không muốn!” Hạ Thụ rụt người lại, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, em sai rồi! Em, em, em đền anh cà vạt! Em đền anh cà vạt còn không được sao? Em không muốn chơi!”

 

“Muộn rồi.” Anh buồn cười, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.

Loading...