Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 261

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:46:19
Lượt xem: 4

– A Hành, mùa đông đến rồi! Anh không thể đi dép mỏng được! Bạn gái không được bị cảm lạnh, vậy bạn trai cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt mới có thể chăm sóc bạn gái nhé!

 

Anh cong môi, yên lặng đi đôi dép bông hình gấu vào phòng khách, nhìn sự biến hóa của căn phòng.

 

Cây xanh được đặt trên bàn trà và các góc trong phòng khách. Cây xương rồng, hoa loa kèn, khóm trúc, cây đa nhỏ…

 

Ngoài ra còn có một tờ ghi chú được gắn sau bồn hoa.

 

– A Hành, thế giới rất rực rỡ, vậy nên cuộc sống không thể đơn điệu, nên em đã mang chúng nó đến ~

 

Có câu như thế này, nếu muốn cuộc sống vui vẻ, thì cuộc sống phải… (Ừm? Hình như có chỗ không đúng!), khụ khụ!

 

Bỏ đi, bỏ đi, dù sao như vậy nhìn mới có sức sống!

 

Anh bật cười.

 

Con thỏ nhỏ màu hồng phấn được đặt ở góc sô pha đang gặm củ cà rốt có dán mẩu giấy nhớ.

 

Anh đi vào phòng bếp, phòng bếp cũng có một vài thay đổi.

 

Trên cánh cửa tủ lạnh màu xám có gián mẩu giấy.

 

– Anh có muốn học phép thuật không? Nếu anh muốn, hãy làm theo em!

 

Đầu tiên đếm 1, 2, 3! Sau đó thầm nói: “Hạ Thụ là tiểu tiên nữ!”

 

Rồi mở cửa tủ lạnh ra, leng keng! Nhìn xem có phải phép thuật có hiệu lực không!

 

Hoắc Cận Hành buồn cười, dù đã biết cô muốn gì, nhưng vẫn làm theo: “1, 2,…”

 

Trong nhà yên lặng, giọng anh rất dịu dàng.

 

Anh nói thầm trong miệng

 

Hạ Thụ là tiểu tiên nữ của tôi.

 

Hoắc Cận Hành mở tủ lạnh ra, toàn bộ tủ lạnh đã được lấp đầy. Anh gỡ mẩu giấy nhớ dán vào thành trong của tủ lạnh rA.

 

– Reng reng reng! Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Vui không? O(∩_∩)O~

 

Chúc mừng anh đã học được phép thuật của em! Anh mau tận hưởng đi!

 

Như có một dòng nước ấm chảy vào lòng Hoắc Cận Hành, đầu ngón tay anh lướt qua nét chữ của cô. Trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng cô luống cuống tay chân viết những chữ này.

 

Hoắc Cận Hành đi xung quanh căn hộ một lượt, anh tìm được gần ba mươi tờ giấy nhớ.

 

Cuối cùng anh đi vào phòng ngủ.

 

Phòng ngủ là không gian riêng tư, anh nhìn ra được là cô tôn trọng anh nên không vào.

 

Chiếc hộp cũ được đặt ở đầu giường, bên trên phủ một lớp bụi mỏng, giống như lúc anh rời đi.

 

Anh cẩn thận lau sạch bụi, mở ra. Hoắc Cận Hành bày tất cả các tờ giấy ghi chú ra.

 

– A Hành, bát là để ăn cơm, đũa cũng dùng để ăn cơm, thìa thì dùng để múc canh ^_^.

 

Nhưng anh nói cho em biết tại sao anh lại không mở hộp bát đũa ra? Bình thường anh không ăn cơm cẩn thận đúng không!

 

– Chỗ này, chỗ này nhiều thuốc như vậy, anh nói cho em biết tại sao lại như vậy! Thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, thuốc cảm, còn thuốc đau dạ dày.

 

Anh vốn không chăm sóc tốt bản thân!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-261.html.]

– Vậy mà nhà anh còn có rượu? A, bị em bắt gặp rồi! Để xem lần tới gặp nhau em xử lý anh thế nào!

 

Hoắc Cận Hành dính cẩn thận những tờ giấy nhớ lại, anh cười khẽ, nhẹ nhàng đặt vào trong hộp.

 

Anh mở Wechat trên điện thoại.

 

[ Em đang ở đâu?]

 

Không biết có phải cô cố ý chờ anh, trả lời lại rất nhanh, nhưng lại trả lời một nẻo.

 

[ A Hành! Anh cúi đầu xuống nhìn n.g.ự.c mình đi! Nhanh!]

 

Hoắc Cận Hành ngẩn ra, anh cúi xuống theo bản năng. Không đợi anh phản ứng, hai tin nhắn sau của cô liên tục gửi đến.

 

[ Anh thấy không?]

 

[ Ở trong lòng anh đó!]

 

Hoắc Cận Hành không nhịn được cười, dứt khoát gọi điện thoại cho cô.

 

Người bên kia nhận rất nhanh: “A Hành!”

 

“Hạ Thụ.” Giọng anh chứa ý cười: “Em đang ở đâu? Anh nhớ em, muốn gặp em.”

 

 

Sau khi cúp máy, Chu Tung Kỳ gọi điện đến.

 

“Anh Hoắc.”

 

“Ừ.”

 

Bên kia nói gì đó, Hoắc Cận Hành nhướng mày, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

 

 

Hạ Thụ ăn trưa với Cố Vũ Thuần xong, cô đi thẳng đến nhà Hoắc Cận Hành.

 

Lúc mở cửa vào, Hoắc Cận Hành đang ngồi trong phòng khách, anh nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn trà, nghĩ gì đó.

 

Nghe được tiếng mở cửa, anh lập tức đứng dậy.

 

“A Hành!” Hạ Thụ nhanh chóng cởi giày da của mình ra, bổ nhào vào người anh.

 

Tay vắt trên cổ anh, Hoắc Cận Hành cười khẽ, ánh mắt anh dừng trên trán đầy mồ hôi của cô.

 

Cuối tháng mười một, gió ngoài trời rất lạnh, nhưng trán cô lại đầy mồ hôi.

 

Anh lau cho cô: “Vội vàng chạy tới?”

 

“Vâng.” Hạ Thụ vội vàng giơ tay áo lên lau trán, không muốn làm bẩn tay anh: “Sợ anh bận.”

 

Mấy ngày nay, Hoắc Cận Hành quay lại làm việc, bận đến mức chân gần như không chạm đất.

 

Mới trở lại Đế Đô ba bốn ngày, hai ngày trước anh gần như không có thời gian gửi Wechat cho cô. Chỉ đêm khuya mới nói được với cô hai câu.

 

Nói cũng không nhiều… Đều là giục cô đi ngủ, không được phép thức đêm.

 

Buổi chiều chắc chắn anh có việc phải xử lý, thời gian nghỉ trưa có hạn. Cô sợ làm chậm trễ chuyện của anh, cũng sợ anh đợi lâu, nên chạy như điên đến đây.

 

Hoắc Cận Hành nói: “Anh không vội, anh sẽ chờ em.”

 

Anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có hơi nghiêm túc: “Lần sau không được hớt hải như vậy nữa, an toàn là quan trọng nhất, nhớ chưa?”

Loading...