Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:46:03
Lượt xem: 4

“Mọi người không thấy lạ sao? Đại Hoắc tổng và tiểu Hoắc tổng là anh em ruột, dáng người cũng giống nhau, sao tính cách lại khác nhau như vậy? Lúc đầu tôi thật sự nghĩ rằng tiễn một vị Bồ Tát để nghênh đón vị Bồ Tát khác cơ đấy.”

 

“Đừng quên trước đó tiểu Hoắc tổng bị lạc. Một người như sống trên thiên đường, một người hiểu được sự vất vả ở nhân gian, có thể giống nhau sao!”

 

“Tôi rất muốn tiểu Hoắc tổng trở về, a a!”

 

“Cứ mơ đi! Dù sao mơ cũng không mất tiền, ha ha.”

 

 

Chín giờ hai mươi phút sáng, hội nghị bắt đầu, toàn bộ hội trường không có một tiếng động.

 

Quân Dục và Tạ Phong là cổ đông lớn nhất, họ sẽ ngồi ở ghế chủ vị, cũng là người bước vào đầu tiên.

 

Khi cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu.

 

Phòng hội nghị được chiếu sáng bằng ánh đèn trên trần với màu xanh mát mẻ, tạo nên một làn sương mờ trên bộ vest đen.

 

Người bước vào có dáng người cao, khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét lạnh lùng, có chút xa cách nhưng không hề kiêu ngạo.

 

Cả đại sảnh im lặng một giây, sau đó bỗng liên tục vỗ tay.

 

“Hoắc Cận… Hành?”

 

“Là tiểu Hoắc tổng!”

 

“Trời ơi là tiểu Hoắc tổng! Tiểu Hoắc tổng đã trở lại!”

 

“Tiểu Hoắc tổng a a a!”

 

 

Tiếng kinh ngạc, bàn luận, nghi hoặc càng lúc càng lớn, hôm nay Cố Vũ Thuần vốn không có lịch làm việc nhưng lại bị Abel kéo đến cho đủ số lượng, cô ấy trợn tròn mắt.

 

Cô ấy lấy điện thoại ra gửi Wechat.

 

[ F*ck, cmn, cmn!]

 

[ Tiểu Mộc! Tình huống gì thế!!]

 

[ Tại sao Hoắc Cận Hành nhà cậu là ở đại hội cổ đông của Hoa Nhất?]

 

[ Hai người bị sao vậy? Cậu ta bị người nhà bắt về? Mau nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra, a a!]

 

Hai tháng nay, Cố Vũ Thuần không mất liên lạc với Hạ Thụ.

 

Lúc đầu quả thực không có tin tức gì, số điện thoại của cô thì không gọi được, Wechat cũng không liên lạc được. Mãi đến một ngày, cô ấy bỗng nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.

 

Số điện thoại ở Thanh Thành, tin nhắn chỉ có một icon cây nhỏ.

 

Cố Vũ Thuần lập tức hiểu ý, liền gọi điện cho Hạ Thụ.

 

Nhưng Hạ Thụ thật sự không thích bị quấy rầy, rất ít nói chuyện với Cố Vũ Thuần, đa số chỉ gửi tin nhắn nói tình hình gần đây.

 

Tin nhắn gửi đi không bao lâu, WeChat vang lên.

 

Cố Vũ Thuần ấn mở.

 

Tin nhắn Wechat đến từ dãy số khác.

 

Tiểu Mộc: 

 

[ (Ảnh chụp giải trí Hoa Nhất)]

 

[ Bọn tớ đã trở về! (nghịch ngợm)]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-260.html.]

 

“Tiểu Mộc!”

 

Cố Vũ Thuần chạy ra cửa công ty giải trí Hoa Nhất, trông thấy Hạ Thụ ở góc xa xa, cô ấy chạy về phía cô.

 

Hạ Thụ giang tay ôm cô ấy: “Vũ Thuần!”

 

“A a a!” Cố Vũ Thuần vô cùng hưng phấn, ôm chặt lấy cô một lúc sau mới buông ra, nhìn Hạ Thụ từ trên xuống dưới.

 

“Thế nào, thế nào? Hai tháng nay cậu có khỏe không?”

 

“Tớ nhìn xem có gầy đi không? Hoắc Cận Hành chăm cậu cũng không tệ!”

 

“Cậu bỏ trốn với cậu ấy vui đến quên trời quên đất, cũng không thường xuyên liên lạc với tớ, thật sự là tức c.h.ế.t tớ!”

 

“Cậu yên tâm, tớ tốt lắm.” Hạ Thụ đè tay cô ấy lại: “Không ốm, không bệnh, cơ thể khỏe mạnh giống như trước đây.”

 

Cố Vũ Thuần yên lòng, yên lặng nhìn cô, mắt dần đỏ lên.

 

Hạ Thụ nhạy cảm phát hiện, cô lập tức đưa tay lau khóe mắt Cố Vũ Thuần: “Sao thế?”

 

Cô cười.

 

“Sao lại khóc?”

 

“Cậu đừng khóc mà, tớ đã trở về, không phải cậu nên vui vẻ sao?”

 

“Ừ được, không khóc, không khóc mà, mũi đỏ là heo con! Cố Vũ Thuần là heo con!”

 

Cố Vũ Thuần đánh Hạ Thụ.

 

Hạ Thụ vẫn cười, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.

 

Cố Vũ Thuần hít mũi, buồn rầu nói: “Cậu… Cậu còn đi nữa không?”

 

Hạ Thụ cười trong veo: “Không đi nữa.”

 

“Thật sao?” Mắt Cố Vũ Thuần sáng lên: “Vậy cậu…”

 

Cô ấy đang định hỏi cô có tiếp tục làm người đại diện của cô ấy nữa không, Hạ Thụ hiểu, cô nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ấy: “Vũ Thuần.”

 

Hạ Thụ lấy ra một thứ đưa cho cô ấy.

 

Là căn cước.

 

Trên căn cước ghi tên “Hạ Thụ”.

 

Cố Vũ Thuần ngạc nhiên, sau đó hiểu được điều gì đó, cô ấy vui vẻ nhìn cô.

 

Hạ Thụ cười ôn hòa: “Lần này, tớ thật sự trở về.”

 

Hoắc Cận Hành vừa đẩy cửa căn hộ ra, con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc.

 

Phòng khách vẫn là phòng khách đó, nhưng khác biệt rõ ràng.

 

Không khí có mùi trầm hương nhàn nhạt, rất nhiều cây xanh và đồ trang trí được đặt ở nhiều góc, phá bỏ màu xám trắng đơn giản.

 

Có người đã tới.

 

Hoắc Cận Hành nghĩ đến điều gì đó, tim anh đập nhanh, anh đi đến chỗ thay giày ở cửa.

 

Cạnh tủ giày ở cửa ra vào có hai đôi dép mới, loại bông dày dặn, thích hợp cho mùa đông.

 

Một đôi hình gấu xanh và một đôi hình thỏ hồng. Có một ghi chú sau đó trên đôi dép màu xanh.

 

Hoắc Cận Hành cầm lên.

Loading...