Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-03-24 10:31:50
Lượt xem: 3

“Nhà học Hoắc nhiều chi nhánh, ba tôi cũng có nhiều con, ông ấy kiên quyết không đồng ý. Vậy nên ông dứt khoát đi Châu Âu! Ông phải xây dựng sự nghiệp của mình lớn hơn nhà học Hoắc! Để cho bọn họ không thể nói gì, danh chính ngôn thuận ở bên bà ấy.”

 

“Ông đã thành công.” Hạ Thụ mỉm cười.

 

“Đúng vậy.” Ông cụ Hoắc cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Sau đó có tập đoàn Quân Dục.”

 

Hạ Thụ khâm phục, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô nói: “Ông… Rất tuyệt.”

 

Có thể một mình chống chọi với áp lực từ phía mọi người cũng đã là một loại thành công.

 

“Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.” Ông cụ Hoắc thở dài: “Làm con dâu nhà họ Hoắc không hề dễ dàng.”

 

“Mặc dù ông cưới được bà ấy theo ý nguyện, cũng tự tin mình có thể bảo vệ được bà ấy. Nhưng không ngờ lại để bà ấy phải chịu nhiều tủi thân. Lúc đó, cho dù bà ấy đến bất cứ đầu, đều có rất nhiều lời bàn tán. Bà ất cũng không nói với ông, ông chỉ nghe được từ người khác.”

 

“Ông nghĩ, nếu đã vậy không cho bà ấy ra mặt, giấu bà ấy giống như kim ốc tàng kiều vậy, nhưng lời đồn đại lại càng nhiều hơn. Sau đó bà ấy cũng không chịu thua thiệt, cắn răng giành được giải quán quân violon, lấy được bằng MBA, giúp đỡ ông quản lý công ty, lúc này mới dần ngăn được miệng những người khác.”

 

“Lại nói đến cháu.” Tầm mắt ông cụ Hoắc chuyển về phía Hạ Thụ, ý cười cũng nhạt bớt.

 

Hạ Thụ mím môi, nhìn thẳng vào ông ấy.

 

“Thật ra cho dù là ông, hay là ba mẹ Cận Hành đều không quá coi trọng gia thế. Ông đã điều tra về cháu, cháu không tồi, cố gắng làm việc vươn lên, tính cách cũng cứng cỏi, những người bên cạnh cũng đánh giá cháu rất cao. Anh trai Cận Hành nói, những năm Cận Hành ở nhà cháu, đều là cháu che chở thằng bé, nhà ông rất biết ơn.”

 

“Ông cũng biết hoàn cảnh nhà cháu bình thường, chuyện này cũng không có vấn đề gì, đều là chuyện nhỏ. Nhưng chỉ có một vấn đề là bằng cấp của cháu, lý lịch của cháu sẽ trở thành thứ lên án cháu cũng như Cận Hành. Dựa vào điểm ấy, cháu không thích hợp.”

 

“…”

 

Tim Hạ Thụ đập rất nhanh, mặt cô trắng bệch, trái tim như rớt xuống.

 

 

“Ông nội nói gì với Hạ Thụ?”

 

“Không biết.”

 

Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, khó tin nhìn anh ấy, có vẻ hơi hờn giận.

 

Hoắc Cận Diễm lạnh nhạt nói: “Anh chỉ biết, trước khi đến, ba mẹ và ông nội đóng cửa nói chuyện cả buổi tối, về phần nói gì đó, là bí mật. Sau đó ông nội bảo anh dẫn ông đến tìm em, cũng không nói gì cho anh biết.”

 

Hoắc Cận Hành không trả lời, vẻ hơn giận không biến mất, thậm chí còn rõ ràng hơn.

 

Hoắc Cận Diễm hiểu, khóe môi cong lên, nói: “Em đừng nhìn anh như vậy, em cho là anh nói cho họ biết em ở đây?”

 

“Nếu không thì sao?”

 

“Anh điên sao?”

 

Anh ấy vừa cười, vừa lấy điện thoại ra: “Anh thề với họ là không biết em ở đâu, rồi lại đột nhiên nói cho họ biết em ở đây, anh thiếu đòn à?”

 

Đầu ngón tay anh ấy lướt lướt màn hình, sau đó ném điện thoại cho Hoắc Cận Hành.

 

“Em ở ẩn ở đây, nhưng cũng đừng quên bây giờ là thế kỷ bao nhiêu. Cẩn thận nhìn xem, em nghĩ là mình thoát được? Họ Hoắc, em có thể trốn được đi đâu.

 

Màn hình điện thoại hiển thị Weibo của Quan Hiểu Lộ, là video Hạ Thụ đang kéo đàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-257.html.]

 

Kéo xuống, đập vào mắt anh là ảnh chụp của anh và Hạ Thụ.

 

Hoắc Cận Hành ngây ngốc: “Đây là…”

 

Hoắc Cận Diễm cười nhạt.

 

Anh mím môi, biết mình hiểu lầm anh ấy, thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”

 

Hoắc Cận Diễm trêu chọc: “Biết bọn anh đến Thanh Thành lúc nào không?”

 

Hoắc Cận Hành khó hiểu nhìn anh ấy.

 

Hoắc Cận Diễm: “Ba ngày trước.”

 

Hoắc Cận Hành giật mình, anh khó tin được.

 

Hoắc Cận Diễm nói: “Ba ngày trước, bốn giờ chiều. Bay thằng từ Nam Xuyên đến Thanh Thành. Sau khi tới, anh đi tìm em ngay lập tức. Là ông nội nói chuẩn bị đến sinh nhật em, có lẽ bây giờ em không muốn gặp ông ấy, cứ để em đón sinh nhật yên ổn, chờ qua sinh nhật mới đến tìm em.”

 

Hô hấp của anh như ngừng lại, cảm giác chua xót trong lòng như tan biến, bỗng không nói nên lời.

 

Hoắc Cận Diễm quan sát vẻ mặt anh: “Vậy nên anh đoán, ông ấy sẽ không nói gì khó nghe với Hạ Thụ.”

 

Hoắc Cận Hành yên tĩnh, không nói gì.

 

Hoắc Cận Diễm thở phào, vỗ vỗ vai anh.

 

Cửa bỗng mở ra.

 

Hoắc Cận Diễm ngước mắt lên.

 

Một bóng dáng nhỏ bé đi ra từ trong, Hạ Thụ cúi đầu rất thấp.

 

Thấy là cô, Hoắc Cận Diễm yên lặng dẫn vệ sỹ đi ra ngoài.

 

Hoắc Cận Hành bước nhanh về phía cô: “Hạ Thụ.”

 

Anh đặt tay lên vai cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, trái tim như lơ lửng trên vách đá.

 

Giọng anh khàn khàn: “Em…”

 

Hạ Thụ không nói gì.

 

Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng.

 

Hoắc Cận Hành yên lặng nhìn cô.

 

“…” Cảm giác tức giận vừa đ è xuống bỗng dâng lên gấp bội, anh mím chặt môi thành một đường thẳng, nhấc chân đi vào trong nhà.

 

“A Hành!” Hạ Thụ ôm chặt lấy anh.

 

Hoắc Cận Hành dừng lại.

 

Mặt cô vùi vào n.g.ự.c anh, cô hít hít mũi, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đối mặt với anh, nước mắt lưng tròng: “Chúng ta… Có thể ở bên nhau rồi.”

Loading...