Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 252
Cập nhật lúc: 2025-03-23 18:10:43
Lượt xem: 3
Hoắc Cận Hành kéo cô vào lòng, anh nhìn vào mắt cô.
Hạ Thụ thấy anh muốn nói chuyện gì đó, cô hơi mờ mịt.
“Hạ Thụ.” Anh nói: “Thật ra hôm nay anh cũng có quà cho em.”
Hạ Thụ ngạc nhiên: “Anh… Tặng quà cho em? Sinh nhật anh mà lại muốn tặng em quà?”
“Đúng.” Khuôn mặt tuấn tú của anh chứa ý cười dịu dàng: “Không phải nói sinh nhật vui vẻ sao? Tặng em quà, anh sẽ vui vẻ.”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh dẫn cô đến phòng để đồ bên cạnh.
Hình như trong phòng vẫn còn đồ đạc.
Khi Hạ Thụ thấy cây đàn violon được làm bằng gỗ đàn hương đỏ kia, hô hấp Hạ Thụ như ngừng lại, cô quay đầu nhìn anh: “Đây là…”
“Giống không?” Hoắc Cận Hành cười hỏi.
Anh nhớ rõ đàn violon của cô.
Nhớ đàn của cô được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, nhớ mọi thứ cô thích, càng nhớ dáng vẻ cô khi cầm đàn violon.
Anh lấy một cây cung ở bên cạnh đưa cho cô.
Cây cung có mùi hương thoang thoảng, phía cuối có khắc hình một chiếc cây nhỏ.
Hạ Thụ bỗng bật khóc.
“Anh đến cửa hàng violon cũ đó.” Hoắc Cận Hành ôm cô từ phía sau, bờ môi anh lướt qua vành tai cô: “Em tin không, ông chủ cửa hàng đó vẫn nhớ anh.”
Mắt Hạ Thụ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Anh tốt như vậy…”
Anh tốt như vậy, những người gặp anh sẽ không bao giờ quên được.
Hoắc Cận Hành cười: “Hạ Thụ, kéo cho anh nghe một bài đi.”
…
Trong căn phòng màu hồng phấn, ánh sao bên ngoài phòng lấp lánh, đêm nay là một đêm ấm áp.
Cô ngồi trong màn đêm, dưới những ngôi sao, cây cung nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.
Ca khúc có làn điệu nhẹ nhàng, êm dịu.
Hoắc Cận Hành yên lặng lắng nghe, nghe hơn nửa mới hốt hoảng nhớ ra, cô đã từng kéo khúc nhạc này.
Đó là lúc cấp hai, các trường học tổ chức diễn thuyết thơ cơ, cô là một trong những người diễn tấu của dàn nhạc Tây Dương. Khi đó anh ở dưới sân khấu, toàn bộ quá trình mắt anh đều dính chặt vào người cô. Cô mặc áo sơ mi trắng và váy caro, ngọn đèn trên trần hắt vào người cô.
Anh còn nhớ bài thơ trường bọn họ trình bày là bài << Gửi cây sồi>> của Thư Đình.
…
Nếu như em yêu anh
Sẽ không giống như hoa lăng tiêu leo bám
Mượn những cành cao của anh để thể hiện bản thân
Nếu như em yêu anh
Sẽ không noi theo con chim si tình kia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-252.html.]
Vì một bóng cây xanh mà hót mãi bài hát đơn điệu
…
Chúng ta sẻ chia những ngày mưa nắng
Gió tuyết
Hay sấm sét.
Chúng ta cùng chung nhau sương khói,
Mây mù,
Lẫn cầu vồng.
Dường như mãi mãi li biệt
Mà lại vĩnh viễn gắn kết
…
Dưới ánh đèn.
Cây cung trong tay Hạ Thụ bỗng rơi xuống đất.
Hai tay Hoắc Cận Hành ôm má cô, anh cúi người hôn sâu.
Nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng hơn bất cứ nụ hôn nào anh từng giành cho cô.
Trong hơi thở của anh có phảng phất mùi rượu trái cây, đôi môi rõ ràng mát lạnh mềm mại, nhưng lại giống như bão tố, từng tấc từng tấc cướp lấy, đoạt lấy, chinh phục cô.
Hạ Thụ ngửi thấy mùi thơm mát đặc trưng trên cơ thể anh, cảm thấy cơ thể anh rất nóng, đại não thiếu dưỡng khí, ý thức của cô m.ô.n.g lung, chỉ có thể ôm chặt anh.
Một lúc lâu sau anh buông sau, hô hấp nặng nề, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Hạ Thụ, anh yêu em.”
Hạ Thụ nhìn thẳng vào mắt anh: “Em cũng vậy.”
Rất yêu, rất yêu.
Con ngươi của cô đen như mực, bên trong chỉ có một mình cô: “Hết kỳ nghỉ lễ rồi đúng không?”
“Vâng…” Hai gò má cô đỏ bừng, nắm chặt góc áo của mình.
Cổ tay cô quấn một chiếc nơ con bướm màu hồng phấn. Cô tặng anh hai mươi tư món quà sinh sinh, anh lại không phát hiện ra, món quà thứ hai mươi lăm cô vẫn chưa đưa cho anh.
Cô giơ tay lên trước mặt anh, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, chiếc nơ trong tay đung đưa.
Hoắc Cận Hành khàn giọng hỏi: “Em nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.”
“Sợ không?”
“Có hơi…”
Nụ hôn lại rơi xuống, dịu dàng như mưa xuân. Anh dịu dàng hôn lên môi cô, cuối cùng giọng anh vang bên tai cô như ảo giác: “Không sợ, anh ở đây…”
…
Toàn bộ cảm quan đều bị phóng đại.
Tiếng gió bên ngoài ngừng lại, ánh trăng cũng trốn vào trong những đám mây chìm vào giấc ngủ.