Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-03-23 10:26:52
Lượt xem: 5
Khi lần đầu tiên đi thi đấu, quấn quít lấy anh đòi anh phải nghỉ học để đi cùng với cô thì cô mới không sợ.
Sau đó mỗi lần cô thi đấu, anh đều dành thời gian để đi với cô, ngồi trong thính phòng, năm này qua năm khác chứng kiến cô lớn dần, nở rộ.
Anh còn tặng cho cô một cây vĩ.
Cây vĩ đó được làm thủ công.
Khi cô cầm trong tay thì có mùi thơm nhẹ của gỗ.
Sau đó nó bị gãy, anh cũng bị thương.
Cô lại buồn và không nỡ.
Hôm đó cô kiên quyết từ bỏ chơi đàn violin ra ngoài làm thêm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Cô đã tự mình đập vỡ cây đàn, vừa khóc vừa nói với ba: “Con không kéo đàn nữa! Cho dù ba có nói cái gì thì con cũng không kéo! Dù sao đàn đã nát, con không cho ba đi làm việc ở chỗ đó! Tùy ba!”
………..
Giai điệu dần dần dịu lại, âm điệu kéo dài cũng dần quen thuộc.
Gió thổi nắng và lá rụng thành từng mảnh, chiều hoàng hôn êm đềm như ánh trăng.
Xung quanh dần dần có nhiều người đến.
Một người, hai người……
Có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi nắm tay mẹ nó ồn ào đòi lại đây xem.
Các bậc cha mẹ đến đón con đứng sang một bên và mỉm cười nhìn theo.
Cũng có học sinh đang đeo đàn violin trên lưng đứng xung quanh, vừa xem vừa líu ríu thảo luận.
Còn có người lấy điện thoại chụp hình và quay video.
Người đến càng ngày càng nhiều. Hoắc Cận Hành chỉ yên lặng đứng bên ngoài đám đông, xuyên qua khe hở lẳng lặng nhìn cô.
…….
Năm nay cô hai mươi ba tuổi.
Không còn hồn nhiên non nớt như tuổi mười sáu, mà lại điềm tĩnh, nhẹ nhàng sau những gian nan vất vả.
Bóng cây loang lổ. Cô mặc một chiếc áo khoác dày màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc váy mùa thu màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa nhẹ trên vai, hai má không trang điểm phấn nộn trắng nõn, ánh mắt trong suốt ôn hòa.
Cô chỉ im lặng ngồi ở đó đã là một cảnh tưởng không thể bỏ qua.
Dường như thời gian chưa bao giờ ngừng trôi, sau bao nhiêu năm thì anh vẫn còn ở bên cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-248.html.]
Cô ngồi đó kéo đàn còn anh thì đang nghe.
—
Cái cây nhỏ ấy, sau bao sương gió cuối cùng cũng nở hoa.
–
“Em, em kéo có hay không?”
Sau khi một khúc tấu kết thúc, đám đông đều tản đi, bầu trời đã đầy sao.
Cô nằm ở trong n.g.ự.c anh ngửa đầu lên, đôi mắt trông mong nhìn anh, đôi mắt màu trà trong suốt của Hạ Thụ, câu hỏi này đầy thận trọng và chờ mong.
Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ mắt cô: “Nghe rất hay.”
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng hốc mắt lại càng ngày càng đỏ, sụt sịt mũi, nhẹ giọng nói: “Rất lâu rồi em không kéo đàn, kéo không quen tay, chỉ có thể cho anh nghe như vậy. Xin lỗi anh, A Hành.”
“Không.”
Nhìn cô như sắp khóc, trái tim của Hoắc Cận Hành cũng không chịu được đau xót, một tay ôm cô vào lòng: “Rất hay, rất êm tai.”
Cô nở nụ cười, một giọt nước mắt rơi xuống n.g.ự.c anh.
Thật lâu thật lâu, Hoắc Cận Hành nói: “Hạ Thụ, kéo đàn violin lần nữa đi.”
“…….”
“Đó mới là điều mà em thật sự thích, thật sự muốn làm, đừng từ bỏ được không?”
Gió đêm nhẹ ngàng mơn man góc áo. Vì lời nói này của anh, nước mắt Hạ Thụ nhanh chóng rơi xuống, cô ở trong lòng anh không tiếng động khóc nức nở.
Anh ôm cô càng chặt hơn.
“Nhưng mà…….” Khi cảm xúc bình tĩnh lại, Hạ Thụ thút thít nói: “Quá muộn rồi A Hành, quá muộn rồi…..”
Ca khúc đó, trận đấu đó, giấc mơ đó đã xa vời không thể thực hiện được.
Cô đã bỏ bảy năm, đã muộn rồi.
“Không muộn.” Hoắc Cận Hành khàn giọng nói: “Không muốn, chỉ cần em muốn trở lại, lúc nào cũng không muộn. Hạ Thụ, em thích violin, thử lại lần nữa được không?”
Trên đời này, những người bạn yêu, những điều bạn thích, đều vĩnh viễn đáng giá chờ đợi.
Nước mắt thấm vào trong lòng anh, Hoắc Cận Hành bĩnh tĩnh ôm cô.
Ngọn đèn mờ nhạt tạo nên bóng mờ. Anh lặng lẽ nhắm mắt lại.
Trái tim anh đau nhói.