Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-03-23 10:26:22
Lượt xem: 2

Gió chiều chuyển lạnh những trong lòng anh lại ấm áp như mùa xuân. Cô luồn hai tay vào trong áo khoác của anh, ôm eo anh thật chặt, ngửa đầu lên nhìn anh hỏi: “Tại sao vậy?”

 

Hoắc Cận Hành trầm mặc một lúc.

 

Anh nói một cách khó hiểu: “Hôm nay là ngày 1.”

 

Hạ Thụ lại nghe không hiểu: “Cho nên?”

 

Trong lòng anh vừa tức giận lại bất đắc dĩ, đôi mắt anh lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó nhéo mặt cô như muốn dạy cô một bài học.

 

“Ai… Đau!” Hạ Thụ vội vàng hất tay anh ra, xoa xoa má mình, bất mãn nói: “Anh làm gì vậy?”

 

Hoắc Cận Hành: “Sáng nay anh cho em uống cái gì?”

 

“Nước gừng đường đỏ.”

 

Cô nói xong, tự nhiên nhớ tới một chuyện, giật mình hít vào một hơi, che miệng mình lại.

 

Bây giờ là đầu tháng!

 

Kì s1nh lý của cô sắp đến!

 

Hoắc Cận Hành ôn hòa mỉm cười, lại nhéo má cô một cái.

 

Cái gì cũng không nhớ.

 

Trong lòng Hạ Thụ vừa sợ vừa kinh ngạc, hai má hơi đỏ, nắm lấy tay anh.

 

“Anh, tại sao anh lại nhỡ rỗ cái này như vậy……” Cô cảm thấy hơi xấu hổ, không dám nhìn vào mắt anh: “Bản thân em……”

 

“Em không cần nhỡ rõ.” Hoắc Cận Hành nói.

 

Nhưng anh phải nhớ.

 

Nhớ rõ sở thích, thói quen của cô, những gì cô thích, những gì cô không thích. Trong cuộc sống đều không thể thiếu những chi tiết nhỏ nhặt, nhỡ rõ những cái này đều là tốt cho cô.

 

Giống như… Cô cũng nhớ rõ của anh.

 

Anh thích màu trắng, thích bánh dừa, thích yên tĩnh, thích ánh sáng ấm áp, thích chịu đựng không nói.

 

……..Thích cô nhất.

 

Vì yêu cho nên mới đậm sâu. Chẳng sợ quên đi của mình thì cũng muốn dành cho nhau những điều tốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-246.html.]

 

Trong lòng Hạ Thụ như được sưởi ấm thành một dòng suối trong vắt, hai gò má cũng nóng lên ửng hồng, không nhịn được cười ra tiếng.

 

Hai cánh tay nhanh nhẹn ôm lấy cổ anh, nắm chặt cổ áo anh kéo xuống, nhón chân ngọt ngào hôn lên yết hầu của anh.

 

Yết hầu Hoắc Cận Hành chuyển động hai lần, không kìm lòng được ôm chặt eo cô.  

 

Cô cười rạng rỡ, áp má vào trái tim đang đập loạn nhịp của anh: “A Hành, anh là tốt nhất.”

 

 

Đi ra khỏi đại lộ của cung thiếu niên thì càng nhiều người hơn, bỗng nhiên đằng sau truyền đến một tiếng: “Đàn anh, đàn chị?”

 

Âm thanh đó là hướng về phía Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ, hai người bất ngờ quay đầu nhìn lại.

 

Đó là Quan Hiểu Lộc.

 

“Thật sự là hai người.”

 

Cô ấy đeo đàn violin trên lưng, bên hông là áo đồng phục mùa thu của trường trung học số 1. Khi nhìn rõ hai người họ, cô ấy không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em cứ tưởng mình nhìn nhầm nhưng không ngờ lại là thật. Tại sao hai người lại ở đây vậy?”

 

Bên cạnh cô ấy còn có một người, nhìn qua người kia, sắc mặt Hạ Thụ tái nhợt.

 

“Cô giáo…”

 

“Hạ Thụ?” Nữ giáo viên cũng kinh ngạc, sững sờ nhìn cô, không dám nhận ra cô.

 

Nhưng thật ra Quan Hiểu Lộ lại bất ngờ: “Cô giáo Vu, cô quen biết… Đàn chị của em ạ?”

 

Vu Nhiên là được trường trung học Nhất Trung mời trở lại trường với tư cách là người hướng dẫn chuyên nghiệp cho các cuộc thi và giải thích các vấn đề về bài kiểm tra nghệ thuật cho Hạ Thụ.

 

Năm đó cô ấy vẫn còn là học viên của học viên âm nhạc Đế Đô, nhưng bây giờ cô ấy  đã tốt nghiệp nhiều năm và trở lại Thanh Thành để làm giáo viên của lớp violin nâng cao.

 

Cô ấy đã từng rất kỳ vọng và tin tưởng vào cô nhưng cuối cùng cô đã nhất quyết rút lui khỏi cuộc thi, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy thất bại.

 

Không ngờ cảnh tượng lúc gặp nhau lại bất ngờ như vậy, Hạ Thụ không có mặt mũi nào mà gặp gỡ, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

 

Hoắc Cận Hành nhận ra, lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

“Có quen biết.” Trong lòng Vu Nhiên hình như cũng xúc động, yên lặng nhìn cô thật lâu rồi thở dài nói: “Em ấy chính là người mà tôi đã nói qua với em, tiền bối muốn tuyển thẳng vào đại học A.”

 

“A?” Quan Hiểu Lộ sững sốt, nghi ngờ: “Được tuyển thẳng vào đại học A không phải là Diane hay sao ạ? Tại sao lại…?”

 

Ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại trên người Hạ Thụ và Vu Nhiên vài lần, đột nhiên cô giống như sáng tỏ cái gì đó, lập tức vỗ tay, hai mắt sáng lên: “A! Em biết rồi! Cô giáo Vu, chị ấy, chị ấy có phải là người mà cô nói muốn thi vào đại học A, đàn violin còn tốt hơn Diane, nhưng không biết tại sao lại rút khỏi cuộc thi, điều này khiến cô cảm thấy rất tiếc! Có phải không!” Đôi mắt Hạ Thụ hơi gợn lên, nhìn Vu Nhiên với cảm xúc lẫn lộn.

Loading...