Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-03-23 10:26:10
Lượt xem: 5

Hoắc Cận Hành biết đây chính là điều khiến cô tức giận.

 

Nụ cười trên môi của anh không hề giảm đi. Đột nhiên anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô đồng thời kéo cô về phía mình, Hạ Thụ ngã vào trong lòng anh.

 

Tay còn lại của anh thì ôm eo cô, khóe môi ghé vào bên tai cô, dịu dàng nói: “Đối với em cuối cùng vẫn là anh thắng đúng không?”

 

Anh nhìn xuống mắt cô: “Đúng không hả?”

 

Gió mùa thu rất lạnh nhưng cái ôm của anh thì lại rất ấm áp.

 

Trong lòng Hạ Thụ vẫn còn hơi tức giận, dùng sức nhéo lòng bàn tay anh, cố ý nói: “Cắt… Huấn luyện viên Vệ cố ý nhường anh, người ta không hơn thua với anh, anh đừng có mà kiêu ngạo.”

 

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng cô cũng rất kiêu ngạo. Cô cúi đầu, âm thầm cười vui vẻ.

 

Người cô yêu bất kể là ở đâu hay làm cái gì cũng đều rất xuất sắc.

 

Hoắc Cận Hành cũng không phản bác, cúi đầu nhìn gò má ửng hồng của cô, trầm giọng đáp: “Ừm.”

 

Đầu ngón tay sờ sờ cổ tay áo khoác của anh, Hạ Thụ lưu luyến ôm anh một lúc, hơi tách ra một lúc rồi kéo cổ tay anh, xắn ống tay áo lên.

 

Đường cơ cánh tay người đàn ông rắn chắc, làn da mịn màng, ngoại trừ chỗ khuỷu tay có một mảng ửng đỏ.

 

Cô nhẹ nhàng xoa ở chỗ đỏ đó: “Anh có đau không?”

 

Hoắc Cận Hành muốn nói không đau.

 

Hai mươi năm qua, mức độ va chạm này đối với anh đã sớm là một vết thương không đáng kể, nhưng nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô cùng với đôi mắt ngấn nước, tự dưng anh mê luyến dáng vẻ của cô lúc này, vì vậy nói: “Ừm, đau quá.”

 

Ngón tay xoa trên cánh tay ngày càng nhẹ lại, Hạ Thụ dịu dàng liếc anh một cái, giây tiếp theo hai tay đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y anh: “Đáng đời.”

 

“Tê……” Lần bất ngờ này không kịp tránh, Hoắc Cận Hành suýt chút nữa không chịu được, anh nghiến răng quay đầu đi không làm cho mình phát ra tiếng.

 

 

Qua một lúc, cô thả tay ra, lại nhẹ nhàng xoa lần nữa.

 

Hoắc Cận Hành hít vào một hơi, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Hết giận rồi?”

 

“Còn lâu!”

 

“Vậy em tiếp tục.”

 

Cô tức giận ngẩng đầu lên trừng anh nhưng lực trên ngón tay lại vô cùng nhẹ nhàng. Sau một lúc, hai tay cô nâng cánh tay anh lên, lòng bàn tay chụm lại chỗ anh bị thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-245.html.]

 

Trời lạnh, gió thổi qua làn da lộ ra bên ngoài của anh trở nên lạnh lẽo.

 

Chỉ có chỗ được lòng bàn tay cô che lại là ấm áp.

 

“A Hành.” Hạ Thụ nói: “Nếu anh đau thì có thể la lên.”

 

Anh chớp hàng mi dài, mặt trời lặn và cô đều phản chiếu trong đôi mắt sẫm màu của anh.

 

Hạ Thụ dùng sức cúi đầu: “Em biết con trai thì không nên la đau nhưng mà trước mặt bạn gái của mình thì… Vẫn có thể.”

 

Hoắc Cận Hành cảm giác có cái gì đó ở nơi sâu nhất trong trái tim truyền ra, trong nháy mắt truyền khắp cả cơ thể. Anh trầm giọng lặp lại vài từ: “Của anh.”

 

“Hửm……” Hạ Thụ rất ít khi chủ động nói ra những lời như vậy. Cô bị anh nhìn chằm chằm làm cho hai gò má cũng nóng lên, nghĩ thầm phải mau chóng chuyển qua đề tài khác. Ánh mắt cô lóe lên: “Giống như… Như thế này…”

 

Thừa dịp anh không chuẩn bị trước, cô đột nhiên nhón chân lên ghé vào tai anh hét lớn: “—— đau quá!”

 

Hoắc Cận Hành bị chấn động, màng nhĩ tê dại, nhắm mắt lại.

 

Trò đùa thực hiện thành công, Hạ Thụ cười thành tiếng, vội vàng chạy trốn khỏi anh.

 

Hoắc Cận Hành dễ dàng duỗi tay ra kéo cô lại.

 

Hạ Thụ kêu lên một tiếng “A”

 

Bóng đổ trên mặt đất, hình ảnh một cặp đôi tay trong tay đi dạo trên đại lộ rợp bóng cây, Hạ Thụ lắc lắc cánh tay Hoắc Cận Hành, nũng nịu nói: “A Hành, trước tiên chúng ta đừng về nhà được không?”

 

“Em muốn đi đâu?”

 

“Hừm…. Đi mua thuốc cho anh trước.” Cô  chớp mắt, cảm thấy xấu hổ khi phải nói những lời tiếp theo, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Còn mua thêm cái kia… cái kia…..”

 

Hoắc Cận Hành dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô.

 

Anh nắm tay cô chặt hơn, cố ý hỏi: “Cái nào?”

 

Hạ Thụ trợn tròn mắt, hai gò mắt đều đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ, vươn tay đánh anh một cái.

 

Anh rõ ràng biết cô muốn nói tới cái gì!

 

Hoắc Cận Hành cười rộ lên.

 

Cô quyết định không để ý tới anh. Cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh, dùng sức đẩy anh ra, định một mình rời đi.

 

Hoắc Cận Hành đè lại vai cô không cho cô bước đi. Anh kéo cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Đừng tức giận, chúng ta cần mua một vài thứ nhưng mà không phải cái đó, bây giờ thì không phải.”

Loading...