Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:19:40
Lượt xem: 3
Hành lang trống rỗng, một luồng ánh sáng chiếu xuống, bóng của hai người phản chiếu lên sàn nhà gỗ.
Nhịp tim của Hoắc Cận Hành dần tăng nhanh, yết hầu dịch lên dịch xuống.
Cánh tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô, khóe môi áp sát bên tai cô, môi thở ra hơi nhẹ: “Chúng ta trở về sẽ nói, đang ở nơi công cộng.”
Hạ Thụ thẹn thùng cụp mắt xuống, ngoan ngoãn buông tay.
Anh đưa cô đến hội trường taekwondo.
Nghĩ đến mục đích của cô ở đây, Hạ Thụ kéo anh lại: “Hừ…”
Anh thu hồi tầm mắt: “Làm sao vậy?”
“Anh được không…?” Cô mím môi, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Anh còn bị thương!”
Ánh mắt cô rơi vào eo và bụng anh, thắt lưng đen chỉnh tề. Nhưng cô biết bên dưới có một vết sẹo sâu và dài.
Hoắc Cận Hành cười cười: “Đã qua lâu rồi.”
“Nhưng…”
“Hạ Thụ.” Anh biết cô đang lo lắng cái gì, đầu ngón tay âu yếm vuốt v e gò má cô, nói: “Hình như từ khi anh qua bài kiểm tra, sau khi đạt đai đen thì đủ điều kiện tham gia cuộc thi ITF, em chưa bao giờ xem anh luyện tập hay thi đấu.”
Hạ Thụ lưu luyến nhìn anh.
Anh khẽ cười, giọng dỗ dành vô cùng dịu dàng: “Sau khi thắng, anh sẽ cho em xem, được không?”
Bọn nhỏ hào hứng.
Vừa rồi nghe nói huấn luyện viên muốn đối đầu với anh trai xa lạ kia, bọn chúng vui mừng như khỉ nhỏ, vây thành vòng tròn lớn trong đại sảnh rộng lớn.
Điều quan trọng nhất là nếu có đấu tay đôi để xem, bọn chúng không cần phải luyện tập nữa, có thể lười biếng một cách chính đáng!
Trong phòng tập Taekwondo Các có cửa sổ kính trong suốt sát đất, ánh nắng ngoài trời rực rỡ chiều vào khiến ánh sáng bên trong phòng cực kỳ rõ ràng và chói mắt.
Hoắc Cận Hành và Vệ Đông đứng đối diện nhau, họ chào theo quy tắc thi đấu tiêu chuẩn. Một trợ lý huấn luyện viên khác làm trọng tài.
Hạ Thụ ngồi cạnh vợ của Vệ Đông là Lương Anh.
Trận đấu bắt đầu sau khi tiếng còi vang lên.
Ngay lập tức, giọng trẻ con kéo dài vang lên bên cạnh cô.
“Huấn luyện viên! Nhanh lên! Huấn luyện viên! Nhanh lên!”
“Anh trai! Nhanh lên! Anh trai! Nhanh lên ——”
Hạ Thụ nắm chặt tay, cô nhìn chằm chằm trên sàn đấu.
Hạ Thụ không biết nhiều về các quy tắc của cuộc thi Taekwondo, chỉ biết đó là môn thể thao chiến đấu, cho dù anh cẩn thận đến đâu, sẽ luôn có va chạm và chấn thương.
Khi anh còn nhỏ, anh mới tập taekwondo, cô đã bí mật theo dõi anh luyện tập hàng ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-243.html.]
Cô thấy trên người anh luôn rải rác những vết bầm tím lớn và nhỏ. Vết thương mới đè lên vết thương cũ, vết thương cũ trở thành vết thương mới. Thời gian trôi qua, dường như nó đã trở thành một dấu vết quen thuộc trên cơ thể anh.
Cô không dám nhìn, không đành lòng nên hoàn toàn không nhìn, tự an ủi mình rằng anh không đau.
Trái tim của như treo ở cổ họng, Hạ Thụ siết chặt ngón tay.
Hoắc Cận Hành cao hơn Vệ Đông một chút nhưng gầy hơn nhiều.
Năm nay Vệ Đông đã gần năm mươi tuổi, nhưng ông ấy rất cường tráng và khỏe mạnh. Cơ bắp của ông ấy rắn chắc, trông rất mạnh mẽ.
Nhà cựu vô địch thế giới đã sống xứng với danh tiếng của mình, khi ông ấy đá vào n.g.ự.c Hoắc Cận Hành, Hạ Thụ cảm thấy không khí xung quanh đang d.a.o động theo lực chân ông ấy.
Hoắc Cận Hành phòng ngự và phản công nhanh chóng, anh xoay người đá một cú, gọn gàng đánh lệch động tác của Vệ Đông, đồng thời lại đá vào bụng dưới của ông ấy, anh dùng lực vừa phải. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng và đẹp mắt.
“Wow!” Mấy đứa nhỏ bên dưới lập tức hoan hô: “Anh trai thật lợi hại!”
“Anh trai, mau tới!”
Vệ Đông cũng hơi ngạc nhiên, ông ấy vô thức sờ vào chỗ vừa bị đá, nói: “Được đó, thằng nhóc này, thật sự không tồi!”
Vào lúc đó, Hoắc Cận Hành vô thức nhìn về phía Hạ Thụ, bắt gặp ánh mắt ánh mắt của cô, vẻ mặt anh bình tĩnh: “Huấn luyện viên nhường thôi.”
Nhịp tim của Hạ Thụ chậm lại trong một giây, dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng nới lỏng một chút.
Vệ Đông cười: “Để tôi xem nào, cậu chờ đó!” Vừa dứt lời, ông ấy bỗng tấn công.
Hoắc Cận Hành mất tập trung, muốn né tránh nhưng đã muộn, vì vậy anh vô thức nâng khuỷu tay để đỡ.
Tiếng chân va chạm với da thịt nghe rất nặng nề.
Anh lùi lại phía sau mấy bước.
Hạ Thụ cảm thấy cánh tay đau và tê dại, vẻ mặt trắng bệch.
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng dịu dàng, vang lên bên cạnh cô: “Đây là lần đầu tiên tới xem cậu ấy luyện tập sao?”
Là vợ của Vệ Đông, Lương Anh. Hạ Thụ quay đầu đáp lại, thấy bà ấy cười dịu dàng với mình, cô cố nặn ra một nụ cười: “Vâng.”
Chớp mắt một cái, hiệp đấu mới đã bắt đầu.
Cô chăm chú nhìn, thấy trán anh đã rịn mồ hôi, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ lạnh lùng chỉ có thể nhìn thấy khi anh cực kỳ nghiêm túc.
“Cứ xem đi.” Lương Anh cười nói: “Yên tâm đi, mấy người họ đã trải qua rất nhiều trận đấu, những điều này không đáng là gì.”
“Tôi đã từng giống như cháu, khi lão Vệ trên sân, tôi rất lo lắng. Bây giờ thì tôi quen rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhưng….
Hạ Thụ vẫn lo lắng: “Nhưng trên người anh ấy… Đang có vết thương.”
“Không sao, ai mà không bị thương chứ!” Lương Anh vỗ nhẹ tay cô: “Tôi thấy mấy năm nay Tống Hành tiến bộ không ít, lão Vệ đã không phải đối thủ của cậu ấy, hơn nữa bọn họ có nhiều kinh nghiệm, sẽ có chừng mực, không sao đâu!”
Sau hai hiệp, khoảng cách giữa Hoắc Cận Hành và Vệ Đông vẫn là hai điểm.