Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-03-22 09:17:11
Lượt xem: 4

Gió đêm ngoài cửa sổ vẫn thổi, nhưng trong thế giới của Hoắc Cận Hành gió lại ngừng, thời gian cũng dừng lại.

 

Anh lẳng lặng nhìn cô.

 

Trong bóng tối, con ngươi của cô gái rất sáng, trong veo như viên đá thủy tinh, tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, có thể chứa đựng cả bầu trời sao.

 

Cô cũng cần dũng khí rất lớn mới dám nói câu nói kia, cô rũ mắt: “A Hành, em nguyện ý.”

 

Tim Hạ Thụ đập không theo quy luật, cô nói tiếp: “Em nói… Chính là ý đó.”

 

Tay Hoắc Cận Hành nắm thành quyền đến tái nhợt, anh nhìn cô chằm chằm.

 

Một lúc lâu sau anh vẫn không đáp lại, tay Hạ Thụ run rẩy, cô bắt đầu cởi nút áo ngủ của mình.

 

Một bàn tay bỗng chộp lấy tay cô.

 

Tay anh lạnh lẽo, lòng bàn tay đầy mồ hôi, thấm ướt những vết trai nhỏ, tay anh hơi run rẩy.

 

Anh nắm chặt bàn tay cởi nút áo của cô, hô hấp rối loạn, giọng rất khàn: “Em có biết… Mình vừa nói gì không và đang làm gì không?”

 

Hạ Thụ không dám nhìn vào mắt anh, nhưng lại sợ nếu cô không nhìn anh, với tính nhạy cảm của anh, anh sẽ cho rằng lời cô nói là để bồi thường, là do thương hại.

 

Cô hít sâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: “Em biết.”

 

Hạ Thụ rút tay khỏi tay anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, cô chủ động hôn lên môi anh.

 

Nụ hôn này không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt bình thường cô hay trêu chọc anh, cô chưa bao giờ hôn sâu như vậy nên động tác hơi trúc trắc.

 

Hoắc Cận Hành cứng đồ như tượng, tay cũng không dám ôm cô.

 

Một lát sau cô tách ra, hô hấp hỗn loạn, đêm tối cũng không che được hai gò má ửng đỏ.

 

Cô khẽ gọi anh: “A Hành.” 

 

Hơn nửa ngày sau anh mới phản ứng: “Ừ.”

 

Giọng anh trầm như phát ra từ chỗ sâu nhất trong lồ ng ngực, cũng rất khàn: “Sẽ đau.”

 

Em sợ đau nhất.

 

“Em không sợ.” Giọng Hạ Thụ rất nhẹ, còn nhẹ hơn bụi nước, cô nói: “A Hành… Em muốn bị đau thay anh.”

 

Chút lý trí cuối cùng của Hoắc Cận Hành giống như sợi chỉ bị đứt, anh không nói lên lời.

 

Cô nói, A Hành, em muốn bị đau thay anh.

 

Mái tóc dài mềm mại xõa ra trên tấm ga trải giường như một loại tảo, lưng của Hạ Thụ như rơi vào những đám mây mềm mại, thế giới trước mắt bị đảo lộn.

 

Tay cô bị tay anh nắm lấy để ở hai bên sườn, lòng bàn tay người đàn ông rất nóng.

 

Những nụ hôn rơi xuống dày đặc, rất cuồng nhiệt nhưng cũng rất kiềm chế.

 

Hạ Thụ chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim của cô và trái tim của anh như hòa là một.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-240.html.]

Cô nhắm mắt lại, cố gắng đáp lại anh, tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng.

 

Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, trước một giây khi sợi dây đứt đoạn, Hoắc Cận Hành bỗng dừng lại, ghé sát vào tai cô, anh nhắm mắt lại th ở dốc.

 

Hô hấp của Hạ Thụ cũng không ổn định, trước mắt giống như có sao đang xoay vòng.

 

Bàn tay nắm lấy tay cô cứng đờ, Hoắc Cận Hành mở mắt ra, anh vội vàng quấn Hạ Thụ vào trong chăn, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

 

Trong nhà tắm phát ra tiếng nước.

 

Khi anh đi ra mang theo hơi nước lạnh, những giọt nước trên tóc rơi xuống bụng.

 

Hoắc Cận Hành đi đến giường, anh ôm Hạ Thụ lên, đi về phía phòng của cô.

 

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo một nửa.

 

Có ánh trăng lọt vào.

 

Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng vén tóc mai cho cô, anh cúi người nhìn cô, giọng trầm thấp vẫn còn chút khàn khàn, anh nói: “Hạ Thụ, tối nay anh không thể ngủ cùng em.”

 

Nếu vẫn tiếp tục ở bên cạnh cô… Sẽ xảy ra chuyện, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

 

Anh không thể làm vậy.

 

“Anh xin lỗi, em ngoan nhé, ngủ một mình một đêm nhé? Anh ở đây chờ em ngủ rồi mới đi.”

 

Ánh mắt Hạ Thụ mơ màng: “A Hành…”

 

Biết cô khó hiểu điều gì, Hoắc Cận Hành mím môi, thấp giọng nói: “Đêm nay không được.”

 

Môi anh kề sát vào tai cô, giọng rất nhẹ: “Không có cái đó.”

 

Hạ Thụ hiểu anh nói gì, cô xấu hổ, hai má nóng bừng, Hạ Thụ rũ mi, không dám nhìn anh.

 

“Em…” Cô thử thăm dò, giọng rất nhỏ gần như không nghe rõ: “Em không ngại.”

 

“Anh để ý.” Hoắc Cận Hành nói.

 

Hạ Thụ giật mình.

 

Anh cầm tay cô, lòng bàn tay người đàn ông vẫn nóng bỏng, giống lòng anh vậy.

 

“Hạ Thụ, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Anh thở dài: “Nhưng điều kiện tiên quyết là, không thể xúc phạm em, một chút cũng không được.”

 

Cho dù tỷ lệ một phần nghìn.

 

Khi mây đen bên ngoài che khuất ánh trăng, Hạ Thụ khẽ nhắm mắt lại.

 

Cô để lòng bàn tay anh vào tim mình.

 

Tóc Hoắc Cận Hành vẫn ẩm ướt, dưới lòng bàn tay là nhịp tim của cô. Anh rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng thấy yên bình và ấm áp chưa từng có.

 

 

Cuối thu, những cây bạch quả trong thị trấn đều chuyển sang màu vàng, nhiệt độ cũng có không khí lạnh của mùa đông.

Loading...