Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-03-20 12:33:40
Lượt xem: 6

Ánh sáng trong phòng ngủ lờ mờ, Hoắc Cận Hành nhìn cô.

 

Anh từ chối theo bản năng, anh cầm tay cô: “Không xem, xấu lắm.”

 

Anh muốn bỏ tay cô ra, nhưng Hạ Thụ lại không muốn, cô bướng bỉnh để tay ở miệng vết thương của anh, vẻ mặt ai oán.

 

Hoắc Cận Hành cũng không dám ép buộc cô, cũng không dám đẩy cô ra, anh cười bất lực, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô: “Thật sự rất xấu, đều qua rồi, đừng nhìn nhé?”

 

“Không, phải!” Cô nhíu mi, hai chữ rất kiên định, ánh mắt có vẻ tủi thân.

 

Hoắc Cận Hành không biết nên nói gì, anh thở dài.

 

Im lặng một lúc, anh nhẹ nhàng buông tay mình ra.

 

Đây là đồng ý, môi Hạ Thụ cong lên, cô cẩn thận kéo chăn ra.

 

Không khí đang ấm, bỗng có gió lạnh thổi vào.

 

Cô quỳ xuống bên người anh, tay nhẹ nhàng vén áo ngủ của anh lên.

 

Hoắc Cận Hành run rẩy, anh nhắm mắt lại.

 

Có một tia sáng lọt qua tấm rèm, mọi thứ trong phòng mờ mờ ảo ảo.

 

Hoắc Cận Hành có cơ bụng, nhìn qua anh có vẻ gầy, nhưng tập Taekwondo nhiều năm nên cơ thể người đàn ông rất cười tráng.

 

Phía dưới bụng bên phải của anh có một vết sẹo dài gần bằng gang tay, làm mất đi vẻ đẹp.

 

Hoắc Cận Hành nói đúng, quả nhiên vết sẹo rất xấu.

 

Gần như có thể nhìn thấy vết khâu xung quanh vết thương, rất dữ tợn đáng sợ, giống như một con rết vậy.

 

Tim Hạ Thụ như thắt lại, cô không biết nên phản ứng thế nào, con ngươi có hơi nước.

 

Cô muốn chạm vào nhưng không dám, ngón tay chậm chạp chạm vào vết sẹo của anh, nhẹ như gió.

 

Ngực Hoắc Cận Hành phập phồng, anh hít sâu.

 

Hạ Thụ tưởng mình làm anh đau, cô hoảng sợ rụt tay lại, giọng như sắp khóc: “Đau không?”

 

Anh mỉm cười với cô: “Không còn đau từ lâu rồi.”

 

Một tay anh cầm lấy tay cô, tay còn lại thì định kéo vạt áo ngủ xuống, anh nói: “Được nhìn rồi, bây giờ em ngoan ngoãn ngủ đi, được chứ?”

 

Hạ Thụ lại túm ngược lấy tay anh, tay kia cũng ngăn cản anh kéo áo xuống.

 

“Không cho anh động.”

 

Hoắc Cận Hành không biết cô muốn làm gì, anh để mặc cho cô túm tay mình như tù nhân, nở nụ cười: “Sao vậy em?”

 

Cô cúi đầu, bỏ hai tay của anh ra, khi buông tay ra còn vỗ nhẹ, dặn dò: “Không được kéo áo xuống đâu đó.”

 

Hoắc Cận Hành mờ mịt.

 

Tròng phòng có tiếng kim đồng hồ kêu tí ta tí tách.

 

Gió ngoài cửa sổ đã dừng lại, ánh trăng sáng lờ mờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-223.html.]

 

Thỏ bông dựa vào đầu giường nhìn hai người bọn họ.

 

Hạ Thụ cúi người xuống.

 

Cô chưa từng làm như vậy, mặc dù cô đã lấy dũng khí, nhưng vẫn rất căng thẳng, ngón tay dùng sức túm chặt góc chăn.

 

Động tác của cô rất chậm, trong mắt Hoắc Cận Hành lại càng chậm hơn, cô chậm rãi hôn lên vết thương của anh.

 

Trong nháy mắt, thế giới của Hoắc Cận Hành như dừng lại, đến cả hô hấp cũng ngưng lại.

 

Da của người đàn ông rất nóng, môi cô lại hơi lạnh.

 

“Hạ Thụ…” Hoắc Cận Hành không thể để mặc cô nữa, tay anh đặt trên vai cô, bỗng xoay người, hai tay vây quanh hông cô, con ngươi gợn sóng.

 

Hạ Thụ sững sờ, mắt chớp chớp.

 

Hơi thở của người đàn ông nặng nề.

 

Yết hầu anh giật giật, anh nhắm mắt lại kiềm nén, cúi đầu hôn lên trán cô. Sau đó để chăn của cô về đúng vị trí cô nằm, nhét thỏ bông vào n.g.ự.c cô, cẩn thận chỉnh chăn cho cô.

 

“Ngủ.” Anh nói: “Nhắm mắt lại, không được làm loạn nữa.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thụ lộ ra ngoài, cô khẽ gọi: “A Hành.”

 

“Cũng không cho em nói nữa.” Anh cắt ngang lời cô, giọng điệu cũng không được coi là quá nghiêm khác, nhưng lại hơi trầm thấp: “Nếu không anh không ngủ với em nữa.”

 

Hạ Thụ nghe vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, im lặng không lên tiếng.

 

Hoắc Cận Hành nhìn cô, một lúc sau, anh cũng lẳng lặng nằm xuống, nhắm mắt lại.

 

Trán anh có một ít mồ hôi, trong bóng tối nên cũng không rõ ràng.

 

Gió ngoài cửa sổ lại nổi lên, bên cạnh anh truyền đến tiếng hít thở ổn định.

 

Rất nhỏ, rất khẽ.

 

Hoắc Cận Hành lại không ngủ được.

 

Anh xoay người nằm nghiêng, dựa vào ánh trăng lờ mờ, nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.

 

Cô ngủ rất say, anh không kiềm lòng được đưa tay chạm vào mặt cô, sau đó khẽ búng lên trán cô một cái.

 

Giống như là trút giận.

 

Dường như cảm nhận được khác thường, cô gái không thoải mái, cọ cọ mặt vào chăn, rồi cuộn tròn người lại.

 

Anh cong môi.

 

Cô gái ngốc này không biết hành động vừa rồi của mình quyến rũ thế nào, khiến anh chật vật như vậy, bản thân còn ngây thơ không biết gì. Cũng thật là…

 

Hoắc Cận Hành thở dài, anh ép mình nhắm mắt lại.

 

 

Giữa tháng chín, ông cụ Hoắc quyết định quay về Nam Xuyên.

 

Nửa tháng nay, nhà họ Hoắc gần như lật tung cả Đế Đô, vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ. Ông nội Hoắc tức giận, sau đó lại sốt ruột, cuối cùng thì bình tĩnh lại, biết được anh không gặp nguy hiểm nên cũng mặc kệ anh.

Loading...