Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-03-18 18:42:43
Lượt xem: 6
Chờ đến khi phía sau có tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Thụ mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, thút tha thút thít ngoái đầu nhìn lại.
Thẩm Hoài Xuyên đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
–
Thẩm Hoài Xuyên và Hạ Thụ đi trên hành lang bệnh viện.
Lần này Thẩm Hoài Xuyên đột nhiên đến nhà của Hoắc Cận Hành là vì được anh nhờ lấy giúp vài món đồ. Anh ấy phải lấy hai chậu cây, chính là Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục.
Biết anh đã tỉnh lại, Hạ Thụ cũng an tâm.
Lại nghe nói anh muốn nhờ Thẩm Hoài Xuyên mang Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục đến cho anh, hốc mắt Hạ Thụ ửng đỏ, tràn ngập cảm xúc không thể nói thành lời.
Anh còn đang bị thương nhưng vẫn nhớ rõ chúng.
—
Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương lén sắp xếp cho bọn họ gặp nhau.
Bây giờ toàn bộ người nhà họ Hoắc đều ở đây, bên cạnh Hoắc Cận Hành có người trông coi rất nghiêm ngặt. Ngay cả Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cũng không phải muốn là có thể gặp được anh.
Đối với chuyện phát sinh lần này, ông cụ Hoắc cực kỳ tức giận, bây giờ ông cụ có xu hướng giận chó đánh mèo. Tuy chưa nói rõ ràng là cấm Hạ Thụ đến thăm nom nhưng gần như không ai dám mạo hiểm để cô vào.
Trên đường đến thang máy chuyên dụng, Thẩm Hoài Xuyên nói: “Lúc cậu ấy tỉnh lại có hơi nhiều người bên cạnh, ông cụ Hoắc gần như đều ở bên cạnh, tôi không có biện pháp để cậu gặp cậu ấy lúc đó, chỉ có thể chờ lúc cậu ấy uống thuốc giảm đau đi ngủ mới được. Mỗi ngày vào lúc đó, ba mẹ cậu ấy và ông Hoắc đều không ở đó, nhưng chỉ có nửa tiếng, cậu nhớ rõ nhiều nhất là hai mươi phút cậu phải ra ngoài.”
Hạ Thụ ôm Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục, yên lặng đi theo phía sau anh ấy, trong lòng chỉ nhớ một điều: “Anh ấy…”
Thẩm Hoài Xuyên hiểu rõ trong lòng. Anh ấy nói: “Cậu yên tâm, bây giờ cậu ấy đã không sao rồi, chỉ là vết thương sâu nên cậu ấy hay ngủ, bác sĩ nói sau này vết thương lành thì sẽ không có di chứng gì.”
Cuối cùng Hạ Thụ cũng yên tâm.
Đến tầng ba mươi ba, cửa thang máy mở ra, hai người nhìn thấy Quý Dương đang chờ ở trước cửa.
—
Thấy Thẩm Hoài Xuyên, anh ta vội tiến lên: “Ôi, đến rồi à.” Quay đầu nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả đào của Hạ Thụ, anh ta giật mình.
Anh ta dùng khuỷu tay chọc Thẩm Hoài Xuyên, “Cậu bắt nạt cô ấy?”
Thẩm Hoài Xuyên đ.ấ.m anh ta một cái.
Hạ Thụ vừa biết ơn và ngại ngùng, khẽ rủ mi, “Làm phiền hai người quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-210.html.]
Quý Dương cười hì hì nói: “Ôi chao, không có gì, không phiền, không phiền!”
Thẩm Hoài Xuyên nói: “Cậu đi đi, hai chúng tôi trông ở đây, không cần lo.”
Chờ Hạ Thụ đã đi vài bước, Thẩm Hoài Xuyên lại gọi cô lại: “Hạ Thụ.”
Hạ Thụ quay đầu lại.
Ánh chiều tà trong hành lang tầng ba mươi ba rất ấm áp, cả người cô như chìm trong ánh sáng.
Thẩm Hoài Xuyên ngập ngừng một lát mới nói: “Cậu sẽ đi Nam Xuyên chứ?”
Ánh mắt màu trà có của cô hơi d.a.o động, giống như không nghe được lời anh ấy nói: “Cái gì?”
“Hôm trước tôi vô tình nghe thấy người nhà cậu ấy nói chuyện, sau khi vết thương của cậu ấy tốt lên, sẽ đưa cậu ấy quay về Nam Xuyên.” Thẩm Hoài Xuyên nhìn cô: “Cậu có đi không?”
Hạ Thụ im lặng một lúc lâu.
“Tôi không biết.” Cô nói: “Rất xin lỗi.”
Không biết là nói với ai.
Cô gái nhỏ cố gắng nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ yên tĩnh, trong sáng như xưa, nhưng trong giọng nói dịu dàng lại cố che giấu âm thanh run rẩy của mình.
Quý Dương thấy vậy thì không nhịn được chưa xót trong lòng.
“Bỏ đi.” Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài Xuyên thở dài, cười nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa. Cậu có biết lúc Cận Hành tỉnh lại, câu đầu tiên cậu ấy nói là gì không?”
Ánh mắt Hạ Thụ d.a.o động.
Thẩm Hoài Xuyên: “Cậu ấy nói “Hạ Thụ đâu.””
–
Trong phòng bệnh rộng rãi, sạch sẽ, rèm cửa sổ được kéo kín, tuy là ban ngày nhưng không có một chút ánh sáng nào lọt vào.
Phòng bệnh im ắng, chỉ mở một bóng đèn mờ nhạt, ngoài cửa sổ mưa bụi đang rơi tí tách, thời gian như càng kéo dài hơn.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng, Hạ Thụ đặt Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục trên tủ đầu giường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh.
Hoắc Cận Hành đang ngủ say.
Hai gò má anh trắng bệch giống như không còn chút m.á.u nào, hàng mi đen của anh khép chặt, có thể lúc anh tỉnh rất đau nên tóc mái trên trán đã thấm đẫm mồ hôi, có vài sợi đã bết lại.
Hai tay anh đặt bên ngoài chăn, trên mu bàn tay còn dấu của mấy vết kim tiêm, làn da xung quanh đã bị bầm tím.