Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn - Chương 31: Anh ấy rất yêu tôi

Cập nhật lúc: 2025-09-14 06:15:50
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Phóng gọi nhiều cuộc điện thoại, chuông reo đến khản cả giọng máy, cuối cùng cũng kinh động đang học tập.

Hắn với Diệp Tri Tùng rằng đang đường về nhà, hỏi ngoài xem con mèo mà cứu .

Diệp Tri Tùng bấm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay lòng bàn tay, ngừng một lát gật đầu đồng ý.

Khi lồng giữ ấm trong suốt, thấy bên cạnh con mèo đồi mồi còn ba con mèo con trụi lông bé xíu, mắt tròn xoe, cả vô thức nghiêng gần.

Y tá nhỏ của bệnh viện thú y bên giải thích tình hình: con mèo đồi mồi khi đưa tới gần sinh, nhưng tình trạng vô cùng tệ, tứ chi mấy chỗ gãy xương, hơn nữa còn khả năng xuất huyết nội tạng, nguy hiểm, lo rằng cả mèo lẫn mèo con đều khó qua khỏi.

May mắn là ý chí sống của mèo vô cùng mạnh mẽ, nó như hiểu rằng những con giúp nó. Khi bác sĩ cạo lông phần bụng yếu ớt của nó, nó thậm chí cố kìm bản năng tấn công, thu móng vuốt về, chỉ ép giọng phát một tiếng gầm nghẹn ngào trong cổ họng.

“Ca phẫu thuật thành công.”

Y tá : “Mèo qua giai đoạn nguy hiểm từ hôm qua. Chúng lo nó sẽ bồn chồn bất an khi tỉnh , nên mới mang đến đây để nó con của .”

Diệp Tri Tùng con mèo mất khả năng di chuyển vì cả bốn chân đều bó bột, ba con mèo con nhắm tịt mắt, rúc bụng trụi lông của . Cậu như cuốn cảnh tượng .

Mèo thật sự tội nghiệp, trông đến là thảm.

ở gian phòng phía vang lên tiếng mèo kêu vội vã. Cửa kính móng mèo cào “cạch cạch” liên tục.

Diệp Tri Tùng ngẩn đầu.

Ngay đó, thấy một con mèo trông quen quen.

Chính là con mèo con xám xịt năm đó, giờ trở thành một con mèo tuyết trắng, to hơn một vòng, hai bàn chân hồng hồng đặt lên cửa kính, để lộ cái bụng tròn vo.

Diệp Tri Tùng nhớ rõ nó ngày hôm đó, khi xách nó lên bằng cách nắm gáy, thấy chóp mũi hồng nhạt của nó một đốm đen đặc biệt.

“Nó vẫn nhớ đấy ~”

Y tá híp mắt: “Cậu là cứu nó, nó đang sốt ruột chào đó ~”

Con mèo trắng như thật sự nóng lòng, kêu “meo meo” về phía Diệp Tri Tùng, giọng nghẹn như “oa a oa a”.

Có lúc kêu kịp, cuối âm còn lộ một tiếng “ngao” the thé.

Diệp Tri Tùng bước lên phía nhưng đột nhiên dừng .

Cậu theo bản năng nín thở, cảm nhận ai đó xuất hiện bên cạnh, liền máy móc ngẩng đầu.

Là Lục Phóng.

Diệp Tri Tùng bất ngờ nắm lấy cánh tay .

Lục Phóng đưa tay đỡ, giữ lấy bàn tay . Thấy trạng thái của gì đó , hỏi thử:

“Em sợ ?”

Diệp Tri Tùng nín thở một chút, chằm chằm nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Lục Phóng, mới chậm rãi lắc đầu.

“Em sợ.”

Cậu chỉ một chữ “sợ”, kỳ thật là em sợ sống.

Y tá vẫn nhiệt tình giới thiệu:

“Nó ở chỗ chúng , ăn ngủ , tinh thần , đối xử với ai cũng thiện. Ngay cả khi mèo đồi mồi đưa tới, nó cũng vội vàng chạy đến an ủi mèo , còn giúp chải lông chỗ mà mèo với tới.”

Lục Phóng bên lặng lẽ quan sát Diệp Tri Tùng.

Diệp Tri Tùng cúi mắt, chỉ lễ phép đáp lời:

“À… nó đúng là một con mèo yêu thương.”

thế nào cũng cảm giác gượng gạo, thật tâm.

Y tá :

“Cậu và yêu của mới thật sự tình yêu. Chi phí viện và điều trị của chúng hề rẻ, ít chịu bỏ nhiều tiền như để cứu mèo hoang.”

Diệp Tri Tùng ngẩn , khẽ lẩm bẩm:

?”

Y tá chắc chắn:

mà.”

Không

Diệp Tri Tùng nghĩ.

tình yêu.

Khi Diệp Tri Tùng rời khỏi bệnh viện thú cưng, cô y tá nhỏ vẫn đang trò chuyện với đồng nghiệp mới nhận ca, kể rằng trai cứu con mèo con chỉ trai mà còn bụng, qua là kiểu ôn nhu, .

Các cô phía hai mà cảm khái: đúng là trai tài gái sắc, đôi tình cảm, còn ân ái. Cẩu lương ngập mặt khiến họ đồng loạt hét lên: “A a a! tin tình yêu !”

Âm thanh la hét chói tai xuyên qua tấm cửa kính truyền tới tai Diệp Tri Tùng.

Cậu khựng một chút, đầu , ngạc nhiên.

Tin cái gì?

Tin tình yêu gì?

Cậu với Lục Phóng á?

Thật là những con kỳ quái…

Hai họ thì cái thứ trừu tượng như “tình yêu” đó.

Chẳng qua chỉ đang nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ trong một cuộc hôn nhân hợp pháp thôi.

Lục Phóng cũng thấy.

Cậu liếc sang Diệp Tri Tùng, thấy đối phương đầu thì còn cắn nhẹ khóe môi, như thể… ngượng ngùng.

Lục Phóng giơ tay xoa gáy Diệp Tri Tùng, nhẹ nhàng đẩy về phía , cúi đầu khẽ:

“Đi thôi.”

“Ngọt c.h.ế.t mất…”

Phía tiếng hét còn cao vút hơn:

“A a a a a! Ngọt quá !!”

Diệp Tri Tùng khẽ giật tai. Cậu vẫn hiểu, cái gì mà ngọt?

Cậu thò tay túi, lấy một viên kẹo cứng vị Coca, xé gói bỏ miệng, rắc rắc cắn.

Ừ… đúng là ngọt thật.

“Người trong bệnh viện gần đây hỏi, chúng định nhận nuôi ,”

Lục Phóng hạ giọng: “Em nghĩ ?”

Diệp Tri Tùng nhai kẹo nhanh, một lát cắn nát, đáp:

“Em thế nào cũng .”

“Nếu nhận, họ sẽ công bố tin tìm chủ nuôi. Ba con mèo con thì dễ , còn Tiểu Bạch Cầu chắc cũng khó. Chỉ là con …”

Động tác cắn kẹo của Diệp Tri Tùng chững :

“Tiểu Bạch Cầu là ai?”

“Là con chào em đấy.”

Lục Phóng khẽ , giải thích: “Bệnh viện đặt tạm tên để dễ phân biệt.”

“À…”

Diệp Tri Tùng hiểu: mèo trắng, tròn tròn như quả cầu.

Con đúng là cách đặt tên nhàm chán, thấy giống gì thì gọi thế ?

Cậu gì nữa, nhưng viên kẹo trong miệng bỗng nuốt trôi.

Một lúc , mới khẽ mở miệng:

“Vậy… con mèo đen lớn sẽ tìm chủ nhân ?”

“Con mèo đen lớn?” Lục Phóng hỏi .

“Là của ba con mèo con .”

Bộ lông dài, đen tuyền, trông như bóng ma . Diệp Tri Tùng bắt chước cách đặt tên “kỳ quái” của loài , gọi nó là “Đại Hắc Quỷ”.

Lục Phóng bật khẽ, còn đưa tay vò loạn mái tóc của .

“Sao ?” Diệp Tri Tùng , đầy dấu hỏi.

Đặt tên là sai ? Cậu lộ điều gì ?

Lục Phóng lắc đầu:

“Không gì. đúng là mèo như Đại Hắc… Quỷ, tìm nhận nuôi sẽ khó hơn. Phần lớn thích mèo còn nhỏ, dễ tạo tình cảm.”

“Tạo… tình cảm?”

Diệp Tri Tùng cúi đầu, ánh mắt rơi bàn tay đang đặt lên đầu gối Lục Phóng. Cậu lâu khẽ hỏi:

“Mèo… cũng tình cảm ?”

Giọng nhỏ đến mức, đúng lúc một chiếc xe ngoài đường bấm còi, Lục Phóng rõ.

“Em gì?”

Diệp Tri Tùng giật , nhận lỡ lời. Thỉnh thoảng những câu hỏi của thường khiến thấy kỳ lạ, dễ lộ … sự thật rằng vốn khác với .

Không hiểu , lẽ vì tay Lục Phóng quá nên mới bất giác nghĩ xa, buột miệng hỏi.

Cậu khẽ lắc đầu:

“Không gì, gì… hỏi gì cơ?”

Lục Phóng nheo mắt. Hắn nhận đối phương đang né tránh. Diệp Tri Tùng vội vàng giả vờ bận rộn ngoài cửa sổ, hai tay áp kính, còn bộ như cầm ống nhòm quan sát phong cảnh.

Lục Phóng chằm chằm cái gáy bóng mượt :

“Em gì?”

“À? Em ?”

“Có.”

… Người mà dai , chuyện gì cũng hỏi cho bằng .

Diệp Tri Tùng xoay não hết công suất, miễn cưỡng đáp:

“À… em nhớ , em hỏi Đại Hắc Quỷ là ai’.”

Lục Phóng suýt bật vì cái lý do gượng gạo . Hắn nắm cằm xoay mặt đối phương , để chỉ thể ngẩng đầu .

“Nghĩ kỹ hãy trả lời.”

Diệp Tri Tùng im lặng một lúc lâu. Khi ánh mắt rơi xuống nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Lục Phóng, cuối cùng cũng hít sâu, như thể đang chuẩn tinh thần.

Một lúc , mới thấp giọng lặp câu hỏi ban nãy:

“Mèo… cũng tình cảm ?”

Lục Phóng buông tay:

“Câu thì gì mà dám hỏi, còn giấu?”

Giọng trầm thấp của Lục Phóng như đang giảng cho Diệp Tri Tùng một tiết lý thuyết, kể rằng theo nghiên cứu khoa học và quan sát hành vi, mèo sẽ hình thành sự gắn bó với con , rời xa. Chúng cũng truyền đạt tình cảm thông qua những hành vi đặc trưng, tuy cách thể hiện khác với loài .

“Ra …”

Diệp Tri Tùng mà mơ hồ, chẳng nhớ bao nhiêu luận cứ khoa học, trong đầu chỉ quanh quẩn câu mở đầu của Lục Phóng:

“Có gì mà dám hỏi?”

Cậu chợt nhớ, khi mới sang Anh, từng hỏi ông chủ nhà, đàn ông đang ở nhờ một câu gần giống thế. Không lâu , coi như quái vật, thậm chí đàn ông đó còn gọi điện cho cha , yêu cầu đưa về nước.

Khi đó, hỏi: “Chó cũng tình cảm ?”

Rồi hỏi: “Vậy tại mỗi say rượu đánh nó?”

Rõ ràng lúc tỉnh rượu, đàn ông đối xử với con ch.ó như con trai.

Sau , chuyện ông ngược đãi chó lộ, phạt giam 40 ngày.

Diệp Tri Tùng cũng rời nhà đó, chuyển sang chỗ khác sống.

Trong những mảnh ký ức , nhận Lục Phóng thực sự khác nhiều từng tiếp xúc đây. Khác đến mức kỳ lạ. với , sự khác biệt hề .

Có khi… Lục Phóng quá ngốc.

Ngốc đến mức lâu như mà vẫn nhận là “quái vật”.

Thật , Diệp Tri Tùng bao giờ nghĩ che giấu giỏi. Có lẽ chỉ ngốc mới phát hiện.

Ví dụ như Viên Bác.

Nghĩ , tâm trạng Diệp Tri Tùng lên một chút. Nếu Lục Phóng là ngốc, thể yên tâm mà hỏi thêm vài câu nữa.

Chẳng hạn như: Làm để gây dựng tình cảm với mèo con? Hành vi nào cho thấy mèo đang bày tỏ tình cảm? Mèo yêu con vô điều kiện ? Nếu đánh mèo, nó giận ghi thù ?

Lục Phóng trả lời một , một thì bảo để khi nào đáp án sẽ , vì thật từng nuôi mèo con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-cuoi-hon-phu-toi-lai-cuoi-chu-cua-han/chuong-31-anh-ay-rat-yeu-toi.html.]

Diệp Tri Tùng chậm rãi gật đầu. Cứ tưởng chuyện đến đây là hết, nhưng Lục Phóng bình thản hỏi, giọng mang theo chút chắc chắn:

“Em thật sự nuôi một con mèo ?”

“…”

Lục Phóng từng hỏi câu , và cũng trả lời “ ”.

hôm nay, đối diện ánh mắt bình tĩnh của Lục Phóng, Diệp Tri Tùng bỗng thể dứt khoát như .

Thật sự là… ?

Cậu xoắn chặt ngón tay, giọng nhỏ như muỗi:

“Chắc… chắc là …”

Lục Phóng nheo mắt , còn Diệp Tri Tùng tránh ánh , cúi đầu trốn.

, Lục Phóng bất ngờ đưa cho một chiếc điện thoại, màn hình tràn đầy video mèo con.

Diệp Tri Tùng sững , ngón tay thôi xoắn nữa, thử nhận điện thoại. Cậu cúi đầu, chăm chú xem video, xem hết tới khác.

“Lướt xuống , còn nữa.” Lục Phóng nhắc.

Mắt Diệp Tri Tùng sáng lên mà , ôm điện thoại như một tín đồ đang nâng sách thánh của “giáo phái mèo”. Về đến nhà, ngay cả đôi giày cũng là Lục Phóng cúi xuống cởi cho .

Tiếng “meo meo” từ điện thoại vang lên liên tục.

Đột nhiên, Lục Phóng rút điện thoại, vòng tay ôm ngang lấy , bàn tay đặt lên gáy, ngón cái khẽ vuốt gò má trắng.

“Bây giờ, cho , em rốt cuộc đang bối rối điều gì?”

Ánh mắt mơ hồ của Diệp Tri Tùng đối diện với cái kiên định .

“Đổi cách hỏi nhé, Diệp Tri Tùng… Vì dối?”

“…”

“Tại nuôi mèo?”

“Chắc… chắc là lý do gì…”

“Sợ phiền? Sợ thời gian? Sợ nuôi ? Hay sợ thể chịu trách nhiệm cả đời với nó?”

Diệp Tri Tùng định trả lời thì Lục Phóng tiếp:

“Em nhất đừng chọn bừa một lý do trong mấy cái nêu để qua mặt .”

“…”

“Nói.”

Diệp Tri Tùng mở to mắt:

“Sao …”

Vì đúng là định chọn đại một lý do như bài trắc nghiệm, A B C D khoanh bừa cũng , đúng sai quan trọng.

Ít nhất thì giống kiểu câu điền chỗ trống xe buýt hỏi mấy bà cụ, cái ‘giải’.

Lục Phóng nhạt, ép trả lời nữa, chỉ hỏi:

“Mèo con đáng yêu ?”

“Đáng yêu.”

“Có dễ thương ?”

“Rất dễ thương.”

“Em thích mèo con chứ?”

“Chắc là .”

“Vậy tại nuôi?”

Ngón cái của Lục Phóng ấn mạnh hơn, để vệt hồng nhạt da trắng: “Là dám?”

“…”

“Diệp Tri Tùng, trả lời .”

Hơi thở của bắt đầu gấp gáp. Những câu hỏi dồn dập như ép não kịp suy nghĩ, chỉ phản ứng theo bản năng, trả lời những gì thật nhất trong tiềm thức.

“Là… là dám…”

“Ngoan lắm.”

Giọng Lục Phóng thấp, như chút dịu dàng, khen hỏi tiếp:

“Vậy ngoan như , thể cho dám ?”

Ngón tay trượt từ má xuống khóe môi, khẽ chà, để một mảng hồng mềm, dính chút ướt át.

Diệp Tri Tùng khẽ lùi, nhưng cánh tay vòng ở eo giữ , bóng bao trùm cả .

“Bây giờ em thể đưa một yêu cầu với .”

“… Yêu cầu gì cũng ?”

“Chỉ cần , cái gì cũng .”

“Đây là phần thưởng để em chịu bí mật cho .”

Diệp Tri Tùng cắn môi, hít sâu: “Thật , cũng chẳng bí mật gì… Chỉ là… em sợ sẽ tổn thương chúng nó.”

Lục Phóng khựng : “Em từng hại chúng ?”

“Không… chỉ là từng ý nghĩ đó thôi.”

“… Là hại thế nào?”

“…”

Trong ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt đến ma mị của Diệp Tri Tùng như phủ một tầng khí quỷ.

Cậu , giọng hung nhỏ: “Em bóp cổ chúng, thật mạnh.”

“Rồi nữa?”

“Mang chúng lòng, ấn thật chặt; giữ chặt móng để chúng chạy; nhét đầu chúng miệng , cướp hết khí; nhốt chúng mặt em, dụi đầu bụng chúng mà hít thật sâu.”

Nói xong, cúi đầu. Đấy, là một con quái vật đáng sợ đúng .

Lục Phóng , ánh mắt từ nghiêm trọng biến thành khó đoán, như nhưng thôi, cuối cùng vẫn rời mắt khỏi tiểu quỷ xinh mặt.

Diệp Tri Tùng câu trả lời, khẽ hít mũi, lau khóe mắt, dựa mềm nhũn bàn đảo bếp.

“Em… kỳ quái lắm ?”

Cậu thở , thấy lòng nhẹ hơn. Cậu vốn nghĩ sẽ hối hận, nhưng .

cũng để Lục Phóng là “quái vật”, nếu cũng mắng như những khác, thì chắc sẽ đau lắm.

Trong tưởng tượng, cũng hề thấy hối hận nhiều như nghĩ. Ngược , Diệp Tri Tùng cảm giác trái tim vốn luôn nặng nề trong lồng n.g.ự.c bỗng nhẹ một chút.

Giống như múc một gáo nước bẩn từ chiếc thùng đầy, vung tay mạnh mẽ, ung dung hắt ngoài.

Nước bẩn sánh xuống mặt đất khô nứt, nắng trưa gay gắt thiêu đốt, bốc thành từng làn nóng.

Thứ nước dơ đất khô hút hết, dấu vết đều biến mất, chẳng còn lưu gì.

Diệp Tri Tùng chậm rãi thở một , hít .

Lục Phóng liếc , vẻ mặt khó đoán. Một lúc lâu , mới lên tiếng bằng giọng gần như khẽ đến cực điểm:

“Không kỳ quái.”

“…Hả?”

Diệp Tri Tùng nghi hoặc sang.

Lục Phóng thật lâu, cố kìm nén một cơn xúc động điều gì đó, mới chậm rãi dời mắt .

Thôi , cũng chẳng thể kìm nữa.

Đống lý luận định bụng chuẩn sẵn cũng chẳng lọt nổi đầu Diệp Tri Tùng.

Ngược , thứ duy nhất lọt là chiếc lưỡi nóng bỏng, mạnh mẽ xông khoang miệng , cướp đoạt đầy thô bạo.

Lục Phóng nghĩ, thôi lý luận thì bỏ qua cũng , nhưng thể ngay lúc rót thêm cái gì khác

Hắn tuy cũng chút kiềm chế, nhưng vẫn đến mức trở thành cầm thú .

Vả , chỉ một cách để “rót” .

Hắn với :

“Chuyện , thật gì kỳ quái.”

Diệp Tri Tùng hôn đến choáng váng, thiếu oxy nghiêm trọng, mơ hồ nghĩ:

Không kỳ quái chỗ nào chứ?

Khi buông , há miệng hít thở dồn dập, chợt nghĩ

Chuyện đang nghiêm túc như mà Lục Phóng vẫn ôm ấp mật… kỳ quái ở đây chẳng ?

Lục Phóng suy nghĩ kỹ lời , nhưng ý niệm thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu… vì sợ dọa .

Hơn nữa, ý nghĩ đó chỉ dành riêng cho một : Diệp Tri Tùng.

Nhìn vệt đỏ ửng cổ , Diệp Tri Tùng nghi hoặc hỏi:

“Em… đáng sợ ?”

Lục Phóng khàn giọng giải thích cho về một loại “chứng thích xâm phạm dễ thương”, khẽ ấn hõm eo , ngón tay chịu yên, cọ nhẹ ở môi đến ướt át.

Diệp Tri Tùng mà thấy choáng, nhưng cảm thấy mớ thuật ngữ chuyên ngành khô khan.

Dù chẳng nhớ nổi bao nhiêu, vẫn hiểu ý đại khái: đây là một hiện tượng tâm lý mà nhiều bình thường đều , cần lo lắng.

Cậu nghĩ Lục Phóng đúng là đồ ngốc, chuyện mà cũng sợ, cảm thấy mấy lời học thức.

Hắn nhiều quá, thôi thì cũng tạm cho là đúng.

Diệp Tri Tùng ngậm lấy ngón tay , bỗng “ô” lên một tiếng.

“0 giờ!”

“?…”

“Anh em thể đề yêu cầu, đúng ? Đây là phần thưởng cho em.”

“Ừ.”

“Anh còn , chỉ cần , em cũng sẽ đồng ý, đúng chứ?”

.”

“Vậy bây giờ em …”

Lục Phóng đồng hồ… qua 0 giờ một phút.

Diệp Tri Tùng áp sát , đôi mắt lấp lánh, đuôi mắt cong cong như thể giải xong một bài toán siêu khó, đắc ý vô cùng:

“Ngày mai sáng sớm em bay, 9 giờ mặt ở sân bay, còn 7 tiếng nữa mới tới giờ muộn nhất xuất phát…”

“Vậy sáu tiếng tới, thể cùng em… ba ? Anh mà, đúng … chồng?”

“…”

Hoa Hải Đường

Lục Phóng im lặng hồi lâu, đôi mắt chờ mong của , vẻ mặt kỳ lạ:

“Đây… là phần thưởng em ?”

Thực đây là kế hoạch Diệp Tri Tùng tính sẵn: tối nay chỉ cần thành một nhiệm vụ, nhất định sẽ đồng ý yêu cầu .

Cậu gật đầu lia lịa, thời gian gấp lắm , tích góp thật nhiều niềm vui cuối cùng khi về.

Lục Phóng chỉ thấy tim nhói lên, như đôi mắt trong trẻo chút tạp niệm đ.â.m thẳng , chua xót đầy ắp.

Bạn nhỏ … thật sự nỡ rời xa .

Hắn rút ngón tay ướt át về, thu những ý nghĩ mờ ám, ôm lòng.

“Anh nhất định… sẽ tìm thời gian để cùng em.”

“?…”

Ủa, cái gì ?

Đây là đồng ý yêu cầu của ?

Kệ , miễn là đồng ý là .

“Ừ ừ, quá.”

Diệp Tri Tùng ôm lấy cổ , quyến luyến áp sát, chủ động hôn lên má.

Tối nay, một “bài học lớn” riêng cho .

 

Loading...