Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn - Chương 16: Trận quyền anh
Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:28:36
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Tri Tùng đáng thương ép chịu khổ, lạnh lùng từ chối.
Lục Phóng cho về nhà, cũng cho ngủ, bóp gáy , đưa tới ghế khách quý.
Thẩm Phong Nhiên theo lời mời đến chuyển cảnh, là dẫn bọn họ xem một trận quyền .
Rào chắn đỏ xanh bao quanh tựa như bữa ăn hấp dẫn cho trăm vị giác, trong sân là hai một đỏ một xanh, đội mũ bảo hộ, mang găng tay đồng bộ với màu trang phục. Diệp Tri Tùng chỉ cảm thấy như đang hai lon Coca đánh .
Bên đỏ một cú đ.ấ.m móc trái, bên xanh vội vàng né tránh, tung một cú đá xoay .
Tiếng hò reo tại hiện trường dâng lên từng đợt cao vút.
Hoa Hải Đường
Bên đỏ bùng nổ phản công, truy kích bên xanh, từng cú đ.ấ.m vang lên tiếng “bịch bịch” như đập tim Diệp Tri Tùng.
Găng tay quyền nện làn da bóng loáng đầy cơ bắp.
Bên xanh khóa chặt mặt đất, hai tay ôm đầu che ngực, cổ và bắp tay trông chẳng khác nào bao cát sống.
“Khóa chặt ! Khóa chặt !”
Âm thanh đếm ngược vang lên, trọng tài bắt đầu đếm.
Diệp Tri Tùng căng thẳng siết chặt ngón tay, thấy: “Ba, hai…”
“Đứng dậy!”
Bên xanh vùng thoát khỏi thế khóa, đột nhiên bật dậy từ mặt đất, phản công còn mạnh mẽ hơn bên đỏ, như dã thú kích phát m.á.u điên.
“Bộp…”
Diệp Tri Tùng thấy khóe miệng bên đỏ văng một vệt nước.
Tiếng chuông “leng keng” vang lên. Hiệp một kết thúc.
Diệp Tri Tùng buông lỏng các đầu ngón tay đang siết chặt. Khi Lục Phóng đưa cho một ly nước chanh ấm, mới phát hiện ngón tay véo đến mức in hằn dấu đỏ.
“Thích thứ ?”
Diệp Tri Tùng ngậm ống hút, trái tim trong lồng n.g.ự.c vẫn đang đập thình thịch.
Sự buồn ngủ suốt cả ngày nay của quét sạch, đó là một trải nghiệm mới lạ từng , giống như đưa đến sàn đấu ngầm.
Cậu định gật đầu thì ống hút ai đó rút khỏi miệng. Ngón tay Lục Phóng lướt qua môi của , ấm nóng mà khô ráo.
“Đừng cắn.”
“…”
Không còn ống hút, miệng Diệp Tri Tùng thật sự nhàn rỗi.
Hiệp hai bắt đầu nhanh, ôm ly nước, đến uống cũng quên mất, mắt rời khỏi sân đấu, hai đầu gối khép , ngay cả mũi chân chạm đất cũng đang căng cứng.
Bên xanh tiếp tục trận chiến mãnh liệt như hiệp một, quyền đ.ấ.m mang theo sức gió, tiết tấu của bên đỏ đánh tan tác, dần dần rối loạn.
Diệp Tri Tùng rõ là đang mong bên đỏ dậy phản công, đang chờ bên xanh kết thúc trận đấu thật gọn gàng.
Bên môi truyền đến một luồng lạnh lẽo, cúi mắt, theo bản năng ngậm lấy.
Nước dâu tây nổ tung trong khoang miệng, ngọt ngào thanh mát. Không ống hút cọ môi răng, Diệp Tri Tùng liền đưa lên cắn một miếng, như đang nhấm nháp món đồ chơi g.i.ế.c thời gian.
Một miếng, dừng , quả dâu tây cắt đứt.
Cảm giác lạnh nhè nhẹ rút , xúc cảm mềm ấm dừng nơi đầu môi, Diệp Tri Tùng sững sờ, theo bản năng cúi đầu, chỉ thấy đôi tay đẽ của Lục Phóng.
Lòng bàn tay vẫn còn ngậm trong miệng .
“.”
Diệp Tri Tùng vội vàng nhả .
Lục Phóng rút tay về, hình như liếc về phía một cái.
Đầu lưỡi mềm mại từng cuốn qua lòng bàn tay , lẫn với sốt dâu tây màu hồng nhạt, khiến ngón tay ướt đẫm.
Chỉ một chút như thế, từ đầu ngón tay lan một cơn gió lạ, trong nháy mắt thổi quét , nhiệt độ khô nóng bao quanh, ngay cả lỗ chân lông cũng như bốc lên cảm giác tê rần đến hư .
Bác sĩ , đây là do tính cách , cần tìm căn nguyên thì mới thể trị tận gốc.
Lục Phóng từng nghĩ, sẽ ngày bản mắc một căn bệnh kỳ lạ như , chỉ khi tiếp xúc gần gũi với da thịt khác, mới thể giảm bớt sự khó chịu sâu trong cơ thể, thứ mà ngay cả khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ của cũng thể áp xuống.
Giải dược chính là Diệp Tri Tùng.
đó chỉ là trị phần ngọn, trị tận gốc.
Vừa chạm một chút, chỉ thể giảm bớt trong chốc lát, đó càng khát khao mãnh liệt hơn.
Cứ như uống rượu độc để giải khát.
Loại mất khống chế khiến dấy lên một tia khủng hoảng.
Hiệp thứ mười một, bốn phía vang lên tiếng reo hò cuồng nhiệt.
Diệp Tri Tùng thẳng lưng, căng thẳng tới mức sống lưng gần như cứng đờ, hai chân siết chặt khiến mắt cá chân nhô lên rõ ràng, gân xanh mảnh như d.a.o khắc.
Tay nhỏ, mắt cá chân cũng nhỏ, Lục Phóng liếc mắt xuống, cảm thấy độ rộng dù vòng một tay qua cũng vẫn còn dư .
Pesi ngã rạp sàn, khóe môi rịn m.á.u đỏ tươi.
Diệp Tri Tùng siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức gần như bóp nát lòng bàn tay.
Hiệp thứ mười hai, hiệp cuối cùng quyết định thắng bại.
Pepsi quỳ mặt đất bật dậy, công kích dồn dập, đúng khoảnh khắc cả hai lon Coca đối đầu căng thẳng phân thắng bại….
Ngón tay Lục Phóng nhẹ nhàng lướt qua bàn tay đang siết chặt của Diệp Tri Tùng, thong thả, dịu dàng, nhưng cho phép cự tuyệt, từ từ tách từng ngón tay .
Khóe môi còn dính một giọt sốt dâu tây chảy xuống từ viên kẹo.
Tiếng nắm đ.ấ.m vang lên “phành phạch”, nhịp tim trong lồng n.g.ự.c cũng đập “bang bang”, hai nhịp như cộng hưởng .
Diệp Tri Tùng theo bản năng hé miệng, ngậm lấy. Môi răng ma sát, giống như đang cắn đầu ống hút, cắn lấy miếng dâu tây tươi mọng.
miếng dâu tây mềm nhũn nào chịu nhai nát hai , chỉ còn một ít mứt trái cây, đủ để lấp đầy nỗi trống rỗng, bồn chồn trong khoang miệng.
Lòng bàn tay ấm áp khẽ ép cốc.
Mùi vị dễ chịu dồn ép đến nơi ranh giới, giống như một đường hoành tuyến đẩy lên độ cong cực hạn, trăm mối cảm xúc như trào dâng theo thế thắng, ngay khoảnh khắc sắp bùng nổ, hương vị theo quán tính vượt qua rào chắn, mãnh liệt tràn , dục vọng và cảm xúc giao tranh trực diện, tung đòn kết liễu cuối cùng…
Một đòn, phân định thắng bại!
Ngón tay vốn buông lỏng bỗng chốc siết chặt cổ tay Lục Phóng.
Diệp Tri Tùng nuốt xuống phần thịt mềm mại cuối cùng, giữ chút vị ngọt đầu lưỡi, nhẹ nhàng nhai nghiền trong miệng, đầu lưỡi cuốn lấy, chầm chậm cắn mút ngón tay , đến mức đầu ngón tay cắn đến lấp lánh ánh nước.
Lục Phóng rút tay , tựa thành ghế, nheo mắt , ánh mắt khó đoán.
Sau khi phân thắng bại rõ ràng, Diệp Tri Tùng thở một , lúc mới nhận trong miệng còn đang ngậm cái gì. Cúi đầu xuống, lập tức ngơ .
Thật là… một cái “que mút” .
À .
Rất dễ cắn… cũng hữu dụng?
Diệp Tri Tùng vội vàng buông miệng , ngừng một lát, nên buông tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chua-cuoi-hon-phu-toi-lai-cuoi-chu-cua-han/chuong-16-tran-quyen-anh.html.]
Cậu từ từ lùi một chút, kéo giãn cách giữa miệng và ngón tay, ngơ ngác đầu Lục Phóng, đến cả việc đóng miệng cũng quên mất.
A… c.h.ế.t .
“Xin mà…”
Lục Phóng rũ mắt liếc , gương mặt nở nụ như như , rõ rốt cuộc đang nghĩ gì. Một lúc , Diệp Tri Tùng mới thấy giọng điệu lãnh đạm vang lên: “Ừ.”
Lục Phóng là .
Diệp Tri Tùng cũng quên mất việc buông tay đối phương, chỉ vùi đầu tìm khăn ướt, bận rộn cả buổi, lau sạch từng ngón tay cho đến ướt nhẹp.
Như thể lau kiểu gì cũng sạch .
Diệp Tri Tùng cúi đầu, nghĩ: Thế thì bây giờ, Lục Phóng là sạch sẽ mà.
Cậu vẫn còn đang nắm cổ tay , dám buông, rụt rè hỏi: “Em giúp rửa tay nhé?”
Lục Phóng mặc cho nắm.
Đến bên cạnh bồn nước, cũng để mặc cuộn gọn tay áo giúp , mấy ngón tay trắng trẻo xuyên qua kẽ tay Diệp Tri Tùng, tỉ mỉ rửa sạch từng ngón một, bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
“Rửa xong .”
“Ừm.”
Diệp Tri Tùng lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
thấy giọng của Lục Phóng vui buồn, thậm chí chút khàn khàn, trái tim nhói lên.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt mong ngóng : “Anh giận đấy chứ?”
Lục Phóng thu tay , dùng khăn giấy lau khô vệt nước, thì tay khựng một chút, bật khẽ.
A.
Diệp Tri Tùng cúi đầu bước xuống.
Xong đời .
Ban đầu chỉ định thúc giục Lục Phóng thể về nhà nhanh một chút , vì chuyện quan trọng .
cẩn thận gặm thành thế , giờ mà còn lên tiếng đòi về nhà, chắc chắn sẽ … đánh.
Lục Phóng cụp mắt , hỏi: “Mệt ?”
Diệp Tri Tùng dám dối, chỉ uể oải lắc đầu.
Không mệt, còn vẽ tranh.
Lục Phóng khẽ : “Còn chịu nổi ?”
Diệp Tri Tùng gật đầu, nhưng ngay đó lạnh lùng đưa quyết định: “Vậy tiếp tục.”
“……”
Không .
Diệp Tri Tùng uể oải theo phía .
Sắp về tới chỗ , Phạm Hành thì càng lúc càng hăng, kéo Thẩm Phong Nhiên tranh luận xem là nên uống rượu ăn khuya.
Lục Phóng nghịch điện thoại, vẻ đang sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Nỗi bồn chồn lo lắng trong lòng Diệp Tri Tùng dần lấn át tất cả cảm giác sợ hãi.
Cuối cùng, rảo bước đuổi theo, vươn tay níu lấy cánh tay .
Lục Phóng dừng , nghiêng đầu .
Diệp Tri Tùng ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe, giữa chân mày còn nhíu , khuôn mặt đầy rối rắm, như gì đó thôi.
Lục Phóng cất điện thoại, cụp mắt hỏi: “Sao ?”
Diệp Tri Tùng khẽ mấp máy môi, ngập ngừng mãi nên lời, chỉ cắn nhẹ môi , đôi mắt vẫn tha thiết .
“Không gì thì coi như đồng ý.”
Lục Phóng định bước .
Diệp Tri Tùng quýnh lên, dùng sức kéo tay .
Lục Phóng giống như cảm nhận gì, sức giữ chứ.
Diệp Tri Tùng kéo vài mà kết quả, càng sốt ruột hơn, liền bước nhanh vài bước vòng lên chặn mặt , hai tay giữ chặt cánh tay cho .
“Không, .”
Lục Phóng xuống : “Không ?”
“Không tiếp theo nữa, em …”
Diệp Tri Tùng ngẩng cổ mỏi nhừ, lông mày nhíu chặt hơn, giọng cũng nhanh hơn .
“Không tiếp theo, ?”
Lục Phóng kiên nhẫn chờ , cho đến khi Diệp Tri Tùng nhéo tay mạnh đến mức khiến đau.
“Em về nhà…”
Diệp Tri Tùng nhỏ một câu, ngẩng đầu lên, giọng lớn hơn một chút:
“Em về, đưa em về ?”
Cậu đợi một lúc, nghĩ rằng Lục Phóng sẽ lạnh lùng từ chối.
Dù yêu cầu đưa trong lúc đang khiến bực , khả năng sẽ ăn đòn.
đợi mãi, đợi mãi, thứ chỉ là giọng bình thản của Lục Phóng:
“Được.”
Diệp Tri Tùng ngơ ngác một thoáng.
Cậu mới còn nghĩ, cho dù thật sự đánh một trận, thì cũng nhất định trở về.
Vậy mà Lục Phóng tức giận, cũng đánh , chỉ lạnh nhạt đồng ý, còn chủ động đưa về .
Cảnh đêm bên đường lùi phía qua cửa kính xe.
Trái tim đang căng cứng của Diệp Tri Tùng dần thả lỏng.
Điều để tâm nhất lúc là: về phòng vẽ tranh.
Trận quyền ban nãy khiến rung động mạnh, cảm xúc khuấy lên, thôi thúc sáng tác.
Cậu thật sự còn tâm trí để nghĩ đến chuyện gì khác, nhưng lời của Lục Phóng, lạnh nhạt mà thản nhiên, vẫn khiến dành chút tâm tư để ghi nhớ.
“Em yêu cầu, thể với .”
“Không , thì đồng ý ?”