Chớp nhoáng thành phu nhân tổng tài: Thân phận thực sự không thể che giấu - Chương 24: Bôi thuốc cho cô
Cập nhật lúc: 2024-11-19 09:05:14
Lượt xem: 11
Mạc Dịch Thần mở cửa phòng tắm, bế Hạ Phồn Tinh sải bước đi ra ngoài.
Anh bế Hạ Phồn Tinh về phòng cô, đặt cô lên giường, rồi lấy chăn đắp kín người cô, hỏi: "Thế nào? Bây giờ đỡ hơn chưa? Không bị ngã vào eo chứ?"
Hạ Phồn Tinh xoa xoa eo, hít vào một ngụm khí lạnh, "Dạ... đỡ hơn một chút rồi, may mà eo không bị gãy, nhưng mà vẫn còn đau lắm..."
"Cánh tay và lưng em đều bị bầm tím rồi." Mạc Dịch Thần cúi đầu nhìn xuống, liền thấy cánh tay trắng nõn và lưng của Hạ Phồn Tinh bị bầm tím một mảng, liền nói, "Em đợi chút, anh đi lấy hộp thuốc, bôi thuốc cho em."
"Cảm ơn anh."
Đợi Mạc Dịch Thần rời đi, Hạ Phồn Tinh vội vàng chịu đựng cơn đau, lấy chăn quấn quanh người, nhanh chóng xuống giường, lấy một bộ đồ ngủ mặc vào.
Cô còn cố ý mặc cả nội y, sợ lại xảy ra chuyện như lần trước.
Sau đó cô vội vàng nằm lên giường, chờ Mạc Dịch Thần vào.
Một lát sau, Mạc Dịch Thần xách hộp thuốc đi vào.
Vừa vào, anh liền thấy Hạ Phồn Tinh đã mặc đồ ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở hộp thuốc, lấy ra một lọ thuốc giảm đau tiêu sưng, mở nắp ra, "Lại đây, anh bôi thuốc cho em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phồn Tinh đỏ bừng, vội vàng từ chối, "Không... không cần đâu, em tự làm được."
"Em sợ anh chiếm tiện nghi của em sao?" Mạc Dịch Thần bật cười.
Anh còn sợ bị cô chiếm tiện nghi thì có!
Anh mở hộp thuốc, lấy ra một lọ thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, mở nắp ra, "Lại đây, để anh bôi thuốc cho em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phồn Tinh đỏ bừng, vội vàng từ chối, "Không... không cần đâu, em tự làm được."
"Em sợ anh chiếm tiện nghi của em sao?" Mạc Dịch Thần bật cười.
Anh còn sợ bị cô chiếm tiện nghi thì có!
"Không... không phải, chỉ là em không muốn làm phiền anh." Hạ Phồn Tinh nhỏ giọng nói.
Thật ra cô cảm thấy ngại ngùng.
Anh quá đẹp trai, ánh mắt sâu thẳm lại quyến rũ, cô không dám để anh bôi thuốc cho mình.
Hơn nữa vừa rồi anh đã nhìn thấy hết rồi, cô càng xấu hổ khi đối mặt với anh.
Mạc Dịch Thần lại tưởng cô đang đề phòng anh.
Anh lạnh lùng nhếch môi, "Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu, anh không có hứng thú với thân hình phẳng lì như em, anh cũng không đến mức đói bụng ăn quàng. Trên lưng em bị bầm tím một mảng, em tự mình không bôi thuốc được, nếu không bôi thuốc sớm, sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy."
Vừa nói, anh vừa lấy tăm bông chấm một ít thuốc mỡ, không quan tâm Hạ Phồn Tinh có đồng ý hay không, trực tiếp bôi lên cánh tay của cô.
Cảm giác mát lạnh lập tức lan tỏa khắp làn da.
Hạ Phồn Tinh bỗng cảm thấy không còn đau nữa.
Động tác của Mạc Dịch Thần rất dịu dàng, bôi thuốc rất cẩn thận, mang đến cho cô cảm giác tê tê, xung quanh thoang thoảng mùi thuốc, suýt nữa khiến cô chìm đắm trong đó.
Còn Mạc Dịch Thần khi nhìn thấy làn da trắng nõn nà của cô, cổ họng khẽ siết chặt, bèn tăng tốc độ bôi thuốc.
Hai người đều không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của nhau, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên mập mờ, khuôn mặt Hạ Phồn Tinh cũng đỏ bừng.
"Xong rồi." Cuối cùng, Mạc Dịch Thần dừng động tác trên tay lại.
Anh ném tăm bông vào thùng rác, rồi đậy nắp lọ thuốc mỡ lại, lúc này mới nói, "Em chỉ bị bầm tím ngoài da thôi, bôi thuốc rồi sẽ ổn, em nghỉ ngơi cho tốt, nếu hai ngày nữa vẫn chưa đỡ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám."
Trước kia anh bị thương, cô ở bệnh viện chăm sóc anh từng li từng tí.
Bây giờ đến lượt cô bị thương, anh đương nhiên cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Đã là vợ chồng, thì nên giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.
"Cảm ơn anh." Hạ Phồn Tinh ngồi thẳng người, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh ra ngoài trước." Giọng nói của Mạc Dịch Thần trầm ấm, êm ái như tiếng đàn cello, nghe thật dễ chịu.
Nói xong, anh liền đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng cho Hạ Phồn Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chop-nhoang-thanh-phu-nhan-tong-tai-than-phan-thuc-su-khong-the-che-giau/chuong-24-boi-thuoc-cho-co.html.]
Thấy anh rời đi, Hạ Phồn Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết vừa rồi cô ngại ngùng và xấu hổ đến mức nào, may mà cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Phồn Tinh thức dậy, cô vội vàng xem vết bầm tím trên người, thấy sau một đêm, vết bầm đã mờ đi rất nhiều.
Xem ra, không đến mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn.
Nhưng để chắc chắn, cô vẫn bôi thêm chút thuốc.
Tối qua Mạc Dịch Thần đã giúp cô, cô cảm thấy mình nên làm bữa sáng để báo đáp anh, bèn mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài làm bữa sáng.
Kết quả vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy trên bàn ăn bày đầy đồ ăn sáng.
Bữa sáng có bít tết, tôm, bánh mì nướng, thịt xông khói, sữa, trái cây và một ít bánh bao nhân ngô bí đỏ, nhìn rất thịnh soạn.
"Chào buổi sáng, Mạc tiên sinh, anh mua bữa sáng này sao?" Hạ Phồn Tinh hỏi.
Mạc Dịch Thần gật đầu, "Ừm, anh không biết em thích ăn gì, nên mua mỗi thứ một ít."
Anh là một đạigiám đốc bận rộn, lấy đâu ra thời gian mua bữa sáng chứ.
Số bữa sáng này đều là anh bảo Lý Sâm mua.
"Cảm ơn anh, em ăn gì cũng được, không kén ăn. Nhưng mà anh mua nhiều quá, nhiều đồ ăn sáng như vậy, hai chúng ta không ăn hết được đâu."
"Không sao, ăn không hết thì vứt đi."
"Hả? Ăn không hết thì vứt đi sao? Không được, chúng ta không thể lãng phí đồ ăn." Hạ Phồn Tinh nói xong, nhìn anh với vẻ mặt dò hỏi, "Lát nữa em có thể gói phần thừa mang đến công ty, chia cho đồng nghiệp ăn được không ạ?"
Anh chàng này, hiện tại còn đang nợ một đống tiền, vậy mà còn dám lãng phí như vậy, chẳng lẽ anh quên mất chuyện mình phá sản rồi sao?
"Được, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, sau này em không cần xin phép anh, cứ tự mình quyết định là được." Mạc Dịch Thần nói.
"Cảm ơn anh, em đi rửa mặt rồi sẽ ra ăn." Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phồn Tinh lại nóng bừng.
Cô vội vàng chạy đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, thấy Mạc Dịch Thần đã bỏ tờ báo xuống, ngồi vào bàn ăn, cô cũng có chút ngượng ngùng đi tới ngồi xuống.
"Vết bầm trên người em thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?" Mạc Dịch Thần vừa nói, ánh mắt sắc bén như chim ưng đã dò xét nhìn về phía cánh tay của Hạ Phồn Tinh.
Ánh mắt anh sâu thẳm, sắc bén, khí thế bức người, dáng vẻ mặc vest chỉnh tề nhìn thật sự giống một đại lão đỉnh cấp.
Nếu không biết anh là nhân viên môi giới nhà đất, Hạ Phồn Tinh lại tưởng anh là tổng tài bá đạo rồi.
Cô vội vàng nói, "Khỏi rồi ạ, đỡ hơn nhiều rồi, nhờ thuốc mỡ của anh đấy ạ."
Mạc Dịch Thần gật đầu, "Ừm, ăn sáng trước đi."
Vừa nói, anh vừa ăn uống một cách tao nhã.
Anh nói vậy, Hạ Phồn Tinh cũng vội vàng cầm một miếng bánh mì lên ăn.
Diệu Diệu
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy người đàn ông này có một khí chất mạnh mẽ.
Rõ ràng chỉ là một nhân viên môi giới, nhưng anh lại giống như một vị vua đã quen ra lệnh, mỗi câu nói đều mang theo ngữ khí ra lệnh, như một người có địa vị cao không cho phép nghi ngờ, khiến người ta bất giác khuất phục.
Dù trước kia anh có là ông chủ nhỏ, cũng không thể nào có khí chất mạnh mẽ như vậy, thật kỳ lạ.
Có lẽ anh trời sinh đã có khí chất này.
Thêm vào đó vẻ mặt anh rất lạnh lùng, cho nên mới mang đến cho người ta cảm giác áp bức, bá đạo.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Phồn Tinh gói đồ ăn sáng còn thừa vào túi vải nhỏ, rồi đeo túi vải đi đến công ty.
Khi cô đến công ty, Tô Vũ Vi đã đến từ sớm.
"Tinh Tinh, cậu đến rồi." Thấy bạn tốt, Tô Vũ Vi vội vàng vui vẻ ra đón.