Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 412

Cập nhật lúc: 2024-05-04 06:50:20
Lượt xem: 317

Khoảng thời gian này, công ty của Lê Tiêu dần dần bước lên quỹ đạo, kỳ thực cũng không có thay đổi bao nhiêu, chỉ là bận rộn hơn trước đây một chút, trước đây buổi chiều Lê Tiêu còn có thể tan làm rời đi sớm, nhưng bây giờ phải để ý nhiều chuyện hơn, lúc tan việc thì kéo dài một chút.

Còn xã giao nhiều hơn, trước kia là giám đốc nhà xưởng, bây giờ là tổng giám đốc, mặc dù nói ra ngoài rất êm tai, giám đốc của một nhãn hàng lớn, nhưng người mời anh ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, cho dù Lê Tiêu không thích những việc này nhưng có lúc không thể không tiếp nhận.

Có điều làm người vui mừng chính là, công ty vẫn vững bước phát triển.

Mười hai con giáp đi tới bước này, có liên quan tới quan niệm quản lý của Lê Tiêu. Trước kia, khi còn là nhà xưởng, anh cố hết sức mở rộng con đường bán sản phẩm đến khắp nơi trên cả nước, mở ra nguồn tiêu thụ và tiếng tăm, bây giờ phía dưới có hai nhà xưởng lớn, còn có một công ty, anh cảm thấy quan trọng nhất là làm tốt sản phẩm, vững bước phát triển, đi con đường lâu dài.

Đừng như những người vì một vài lợi ích trước mắt mà hi sinh quyền lợi của người tiêu thụ, cuối cùng dẫn đến phá sản, vậy thì thật là hại người mà không lợi mình.

Chỉ là làm sao Lê Tiêu cũng không nghĩ đến, dù cho anh vẫn luôn cẩn thận, nhưng phiền phức vẫn tìm tới anh.

Người phụ trách phòng Marketing của công ty suốt đêm gọi điện thoại cho anh, nói sản phẩm của công ty bọn họ mới bị một công ty lớn ở nước ngoài tố cáo, bao bì đóng gói của sản phẩm mới liên quan đến bản quyền.

Trong điện thoại nói không rõ, người phụ trách rất lo lắng, vội hỏi Lê Tiêu xử lý như thế nào?

Lê Tiêu rời giường mặc quần áo, dùng vai kê điện thoại di động, bình tĩnh nói: "Cậu thông báo cho những trưởng phòng khác trong công ty, bây giờ đều đến công ty họp."

Giang Nhu nghe thấy tiếng động thì tỉnh dậy, thấy anh muốn đi ra ngoài, cũng không hỏi nhiều, đứng dậy tiễn anh.

Lê Tiêu bảo cô trở lại ngủ tiếp, "Không có chuyện gì, nhớ đóng kỹ cửa nẻo."

Lê Tiêu lái xe rời đi, lúc xe chạy đến cửa khu dân cư, Chu Kiến cũng vội vã lái xe tới, sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-412.html.]

Sau khi đến công ty, hai người đi thẳng đến phòng họp, đầu tiên là hỏi rõ tình huống thế nào, biết được bao bì đóng gói mới của Mười hai con giáp giống đóng gói của một hàng đồ ăn vặt ở nước ngoài như đúc, Lê Tiêu cũng bảo người ta lấy tới xem.

Thư ký lấy hai sản phẩm tới, còn có bản vẽ thiết kế trước đó, hai loại này quả thực giống như đúc, chỉ là lúc Lê Tiêu nhìn thấy sản phẩm không nhịn được cau mày, "Tôi nhớ lúc đó tôi đã loại bỏ bản vẽ này rồi, ai lại bỏ vào hả?"

Lúc đó anh nhìn thấy bản vẽ này cũng có chút quen mắt, cảm thấy hình như từng thấy nơi nào, vì thế không dùng.

Nhân viên phía dưới hai mặt nhìn nhau, người nào người nấy bắt đầu đùn đẩy lẫn nhau.

Mỗi nhân viên phòng thiết kế đều nói bản vẽ này không phải là mình thiết kế, nhân viên phòng hành chính nói sau khi mình lấy được bản vẽ cuối cùng thì trực tiếp đưa đến công ty đóng gói…

Thảo luận hơn nửa ngày cuối cùng còn rùm beng, có điều cơ bản thăm dò được phân đoạn nào xảy ra vấn đề, bản vẽ thiết kế là của thực tập sinh mới trong công ty, đúng là sao chép nhãn hàng của nước ngoài đó, nhưng khi đó chỉ vì báo cáo kết quả cho nhóm trưởng, nghĩ mình chỉ là một thực tập sinh nhỏ, tác phẩm hẳn là sẽ không được tuyển chọn.

Cho tới đến cùng ai lén lút nhét bản vẽ đã bị loại vào trong bản vẽ thiết kế, cũng làm người ta cảm thấy sợ, cảm thấy trong công ty có nội gián.

Cuối cùng Lê Tiêu dường như nghĩ tới cái gì, bảo người ta đi lấy camera.

Trước khi chuyển vào, Lê Tiêu cố gắng lắp đặt camera ở trong góc công ty, đề phòng sau này công ty xuất hiện nội gián, đây là nhờ chuyện lúc trước nhà Thường Dũng nhắc cho anh.

Nghe thấy camera, có mấy người còn chưa phản ứng lại, có điều thấy dáng vẻ của tổng giám đốc, hẳn là rất thứ lợi, căng thẳng liếc mắt nhìn nhau.

Cuối cùng còn chưa lấy camera ra, một nhân viên ngồi ở dưới mặt trắng bệch đứng lên, "Cái đó… Hình như tôi biết là ai làm rồi."

Trong phòng họp tất cả mọi người nhìn về phía anh ta, bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ, chờ đợi câu phía sau của anh ta.

Nhân viên nam căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt nhỏ giọng nói: "Ngày đó sau khi tôi lấy được bản vẽ, Diêu Thi Lăng tới tìm tôi, đưa một ly cà phê ngon kiểu Mỹ cho tôi, trong lúc đó tôi nhận một cuộc điện thoại đi ra ngoài một lát, khi trở về đã không thấy cô ta, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm bản vẽ đi tới công ty đóng gói."

Loading...