Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-05-03 19:59:16
Lượt xem: 422
Giang Nhu và Lê Hân theo sát phía sau, Lê Hân chạy hết nổi, thở hổn hển nói: "Không cần như vậy chứ?"
Giang Nhu nhìn cô ấy, "Sao thể chất em kém vậy? Còn không bằng chị, về trường học nhớ phải tập thể dục nhiều vào."
Vẻ mặt Lê Hân đau khổ, "Không có thời gian."
Giang Nhu không tin, "Sao không có thời gian? Thời gian đều là tranh thủ ra, em lười thì có."
Những người qua đường đi ở phía trước, nhìn thấy một nhà bốn người như thế này, lập tức sốt ruột, cũng mau chóng chạy theo.
Cũng may chùa trên núi không chỉ có một, Lê Tiêu cõng An An chạy tới ngôi chùa sau núi, mãi đến khi nhìn thấy ở cửa một ngôi chùa không có ai mới dừng lại, sau đó một nhà bốn người chiếm lấy vị trí ở cửa chùa.
Lê Tiêu mệt không thôi, trực tiếp co quắp ngồi dưới đất. An An ở bên cạnh chơi trên hành lang.
Lúc Giang Nhu lại đây, Lê Tiêu hữu khí vô lực nói: "Bình thường con gái anh thật sự không có ăn uổng phí, hai chân của ông đây đều mềm nhũn."
Giang Nhu nghe xong cười, cũng ngồi xuống, cẩn thận đặt cái túi trong tay sang bên cạnh, bên trong chứa nhan và bật lửa.
Lê Hân dựa vào cây cột mà đứng, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, "Hơn mười một giờ rồi."
Giang Nhu gật đầu, "Chờ một chút."
Đợi một lúc, có người lại đây, nhìn thấy cửa chùa có người, những người kia lại đi.
Lúc chưa tới 12 giờ, có tăng nhân tới mở cửa, chắp tay trước n.g.ự.c cười nói: "A di đà phật, các vị thí chủ đều là người tâm thành, Phật tổ sẽ phù hộ."
Giang Nhu và Lê Hân chắp tay trước n.g.ự.c đáp lễ, "Cảm ơn sư thầy."
12 giờ đúng, một nhà bốn người đi vào thắp nén hương đầu năm 2004, Giang Nhu
còn đút thêm 400 đồng tiền ở trong hòm công đức.
Đi ra ngôi chùa, vẻ mặt An An ngây thơ hỏi: "Mẹ, ông Phật tổ sẽ phù hộ con mỗi ngày có kẹo ăn sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-390.html.]
Giang Nhu dở khóc dở cười, "Luôn nghĩ ăn kẹo, cũng không sợ hư răng."
"Sẽ không hư, con có đánh răng mỗi ngày."
An An ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên duỗi tay chỉ vào nói: "Mẹ, trên trời thật nhiều sao, ông Phật tổ và những Bồ Tát đó đều ở trên những vì sao sao?"
Giang Nhu hiểu ý nghĩ ngây thơ của cô bé, nở nụ cười, "Có lẽ vậy, mẹ cũng không biết."
An An suy nghĩ một chút nói: "Nhất định là vậy, ông Phật tổ và Quan Âm Bồ Tát trên tivi đều sẽ phát sáng, ngôi sao cũng phát sáng, thật hâm mộ."
Nhưng cô bé quay đầu lại nói: "Nhưng nhà chúng ta cũng rất đẹp."
Giang Nhu cười sờ đầu cô bé.
Bởi vì đã thắp nhan nên một nhà bốn người đều không sốt ruột, lúc xuống núi, mỗi khi đi ngang qua một ngôi miếu đều đi vào bái lạy.
Chờ lái xe xuống núi về đến nhà đã là hơn bốn giờ, xung quanh đều có hàng xóm thức dậy thả pháo.
Lê Tiêu cũng thả pháo, sau đó một nhà bốn người trở về ngủ, một giấc này ngủ tới hơn mười một giờ trưa, người khác ăn cơm trưa, nhà bọn họ ăn sáng, Giang Nhu nấu một nồi bánh sủi cảo to.
Lê Tiêu và Lê Hân ăn bánh trôi, An An giống Giang Nhu, thích ăn sủi cảo, sau khi ăn xong, một nhà bốn người mới đến nhà họ Vương coi chương trình cuối năm.
Mùng 2 năm mới, Vương Mẫn Quân và chồng dẫn đứa nhỏ trở về.
Giang Nhu thấy con rể thím Vương, người cao tầm trung, đeo một giọng kính màu vàng, không mập nhưng cái bụng hơi nhô ra.
Cũng không biết có phải đàn ông kết hôn đều dễ béo phì hay không, ngược lại Giang Nhu thấy, vài người đều trở nên béo lên, ví dụ như Chu Kiến, Chu Cường, ví dụ như giảng viên đại học của cô.
Thím Vương nói rồi rất nhiều chuyện liên quan người con rể này với Giang Nhu, dường như không hài lòng lắm, cảm thấy lúc trước anh ta chót lưỡi đầu môi dụ dỗ Vương Mẫn Quân, nếu không con gái bà ấy đã gả cho người tốt hơn.
Nhưng Giang Nhu thấy người cũng không tệ lắm, không có phóng đại như thím Vương nói, chỉ là một cặp vợ chồng rất bình thường, không nói quá tốt, nhưng cũng không có quá kém, có lẽ bởi vì cô đã từng thấy khá nhiều vụ án, từng nghe nói rất nhiều mâu thuẫn giữa vợ chồng tồn tại vấn đề mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu và cả đồ cưới.
Lấy lời của cha mẹ đẻ cô mà nói, cha mẹ cô có tình cảm, một người bị bệnh người kia sẽ tỉ mỉ chăm sóc, bình thường ở chung cũng không tệ, nhưng nếu như so với cặp đôi yêu đương tự do như anh trai chị dâu cô, vẫn còn có chút chênh lệch, anh trai chị dâu cô cũng có mâu thuẫn, nhưng hai người thỏa hiệp với nhau, mà cha mẹ của cô, mẹ bao dung cha nhiều hơn.
Vì thế Giang Nhu vô cùng quý trọng Lê Tiêu đối tốt với cô. Lê Tiêu cũng không giống cha anh, anh nói ít làm nhiều, biết quan tâm tâm trạng của cô, gặp phải chuyện sẽ chủ động chắn ở phía trước. Kỳ thực xuyên tới mấy năm qua, Giang Nhu đi với anh cũng không bị khổ cực gì, ngoại trừ hai năm đầu, vừa chuẩn bị thi vừa trông coi con nhỏ bận rộn chút, ngoài ra cũng khỏe.