Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-05-01 05:55:27
Lượt xem: 611
Sau khi trở về, Giang Nhu nói lại lời của Đổng Minh Minh nhưng không nói chuyện cô ấy muốn tặng cửa hàng.
Có điều Lê Tiêu vẫn giúp cô ấy nghe ngóng, cũng không biết làm sao anh làm được, không quá hai ngày đã về nói: "May mà em bảo anh nghe, anh nghe thằng bạn của Trần Phong nói, thằng nhãi này lớn lên trông nghiêm chỉnh, thực ra lén lút chơi hoa, ở nước ngoài thích tìm phụ nữ có chồng, có lần còn bị chồng của một gái Tây bắt gian tại trận, suýt chút nữa bị đánh chết, hơn nữa ả ta còn nam nữ ăn sạch."
Giang Nhu nghe xong ghét bỏ, "Buồn nôn."
Lần này thật sự mắc ói, tại sao có thể có người như vậy, không sợ nhiễm bệnh sao?
Lê Tiêu cũng biết Giang Nhu sẽ nói như vậy, cười nhún vai một cái, "Là em bảo anh hỏi thăm."
"Cũng không biết bạn em có biết rõ không, Nhậm Gia Hạo là con vợ trước của cha gã ta, mẹ kế sinh em trai không nhỏ hơn gã mấy tuổi, em trai rất xuất sắc, mười sáu tuổi đã thi đậu đại học Đế Đô, hiện nay du học ở trường nổi tiếng Ivy League, sản nghiệp của nhà họ Nhậm rất lớn, nhưng tỷ lệ rơi vào trong tay gã ta không lớn, bạn em nếu như thật sự thành với gã ta thì e rằng phải bận chết."
Giang Nhu hiểu có nghĩa là gì, vừa phải quản chồng, vừa phải tranh gia sản, cũng không phải bận bịu c.h.ế.t à.
Thứ tư khi đi học, buổi trưa Giang Nhu và Đổng Minh Minh cùng đi căn tin ăn cơm, thuận tiện nói việc này.
Đổng Minh Minh nghe vậy nở nụ cười, nói với Giang Nhu: "Cậu biết cha tớ nói với tớ thế nào không? Ông ta nói, ông ta với cha đối phương là bạn tri kỉ, gả vào không có mẹ chồng em dâu gây rối, vừa vào cửa chính là mợ cả nhà giàu có."
Lần này, cõi lòng cô ấy thật sự nguội lạnh.
Giang Nhu an ủi cô ấy, "Bây giờ biết rồi cũng tốt, có thể tìm cái cớ tránh thoát."
Đổng Minh Minh ừ một tiếng, "Tớ biết nên làm như thế nào."
Sau đó không quá hai ngày, Giang Nhu lại nghe Lê Tiêu nói: "Người bạn kia của em rất tàn nhẫn, lúc xem mắt rùm beng với bên nam, cuối cùng còn ra tay đánh nhau vào đồn công an, nhà hàng cũng bị đập phá nát bét."
"…"
Lê Tiêu chậc chậc hai tiếng, "Tất cả mọi người đang nói tới việc này, bây giờ đều truyền khắp trong giới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-256.html.]
Anh đột nhiên lại nói: "Ồ, đúng rồi, người bạn đó của em đưa một cửa hàng trong khu mua sắm ở trung tâm thành phố cho anh, anh không muốn, cô ấy cố gắng nhét cho anh, đưa xong thì chạy ngay."
Chính là sáng sớm hôm nay, hẳn là gặp anh xong thì đi xem mắt luôn.
Suy nghĩ một chút hỏi: "Thứ này có thể lấy hay không?"
Đây là bạn Giang Nhu đưa, anh vẫn không chắc lắm. Đương nhiên, cửa hàng đưa tới tay anh đương nhiên là thích rồi, chuyện tốt như vậy anh hận không thể có thêm mấy lần, không phải là hỏi thăm chút chuyện thôi sao.
Trước khi tan việc anh tiện đường đi xem cửa hàng này, khỏi nói, vị trí rất được, ít nhất phải mấy triệu.
Giang Nhu nghe nói như thế thì thuận miệng nói: "Vậy cứ cầm đi, trước đó em cũng đã từ chối rồi."
Từ chối nữa, Đổng Minh Minh có lẽ sẽ không vui.
Nói xong đứng dậy đi vào phòng, "Em đi gọi điện thoại cho cô ấy."
Giang Nhu không gọi được.
Thứ hai, khi đi học cũng không thấy cô ấy, nghe nói là xin nghỉ, mãi tới nửa tháng sau, Giang Nhu nghe nói Đổng Minh Minh chuyển ngành.
Trưa ngày đó chuyển đi, Đổng Minh Minh đến tìm Giang Nhu ăn cơm, khóe miệng cô ấy dán băng cá nhân, móng tay cũng bị cắt sạch sành sanh, trước đây móng tay cô ấy đều cắt sửa rất đẹp, phía trên còn đính kim cương.
Ngày hôm nay, Đổng Minh Minh mới đến trường học, lúc ăn cơm cô ấy nói với Giang Nhu, ngày đó do cô ấy cố ý chọc giận đối phương ầm ĩ lên, "Tên kia ăn mặc ra dáng lắm, thực ra chính là một tên ngu ngốc, vừa gặp đã hí hí đánh giá tớ, làm tớ buồn nôn muốn chết, khi gã đánh mặt tớ tớ cũng không né tránh, chính là muốn cho Đổng Thành Lỗi thấy, sau đó ông ta lại giới thiệu đối tượng cho tớ, tớ lập tức từ chối."
"Bây giờ tớ còn không thể trở mặt với ông ta, ông ngoại bà ngoại tớ cũng đã mất, người cậu duy nhất sinh sống ở nước ngoài gần như chưa từng trở về, lúc trước ông ngoại dùng một nửa gia sản làm đồ cưới cho mẹ tớ, đồ của nhà họ Đổng chỉ có thể là của tớ, tớ muốn lấy từng món về."
"Cậu cũng đừng quá gây sức ép cho mình."
"Ừ, trong lòng tớ nắm chắc."