Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-04-30 21:51:55
Lượt xem: 620
"Trong nhà đều tốt, vợ tôi sinh con trai, hai đứa bé đều rất khỏe mạnh, anh vợ tôi còn dọn hai ngọn núi chuẩn bị trồng cây ăn quả, ngọn núi này nối liền với bờ đê, anh vợ còn định nuôi cá trong đó."
Giang Nhu nghe xong gật gù, đưa ra kiến nghị, "Có thể nuôi thả ít gà ở trên núi, phân vừa khéo có thể bón cho cây ăn quả, có điều phải là trước khi kết quả, sau khi kết quả phải nhốt gà lại, nếu không chúng sẽ trèo lên cây ăn trái cây."
Chu Kiến cảm thấy đề nghị này rất hay, "Chờ sau này tôi trở lại sẽ gọi cho anh vợ ngay."
Anh ta nói xong liếc nhìn Lê Tiêu, Lê Tiêu đang ôm An An cắt món tay cho cô bé, mắt cô nhóc trợn trừng lên, hình như rất sợ cha cô bé cắt đau.
Cô nhóc mặc quần áo mới xinh đẹp, kiểu quần áo mới này không có bán ở trong thị trấn dưới quê, da dẻ trắng trẻo non nớt, nuôi cực kỳ tốt, càng ngày càng giống người thành phố.
Trong lòng không nhịn được cảm thán, vẫn là thành phố lớn tốt hơn, lần này trở về anh ta phát hiện thị trấn ở quê nhà thật lạc hậu, nhà rách, mặt đường nát, trên đường cũng phần lớn là đạp xe đạp, không giống ở đây toàn là cao tầng, trên đường đều có chỗ ăn uống vui chơi, lúc trở lại quê nhà trong một chốc anh ta còn không quá quen.
Đặc biệt là đứa con lớn nhất của anh ta Chu Hồng, qua hết năm nay đã sáu tuổi, còn mặc tã chơi bùn với người ta, nào giống đứa nhỏ ở đây, bốn năm tuổi đã biết nói tiếng Anh, vừa biết đánh đàn vừa biết hội họa, thật sự không thể so sánh.
Anh ta vô cùng vui mừng khi theo đại ca tới đây, nghĩ chờ sau khi trang trí nhà cửa, sang năm lại đón gia đình mình đến đây ở.
Chu Kiến không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười, "Anh, anh cũng không biết, mấy ngày trước Chu Cường lại tìm em, cũng là em to mồm, nhịn không được nói với ông cụ mình mua nhà ở đây, sau đó cha vợ của em khoe khoang ở bên ngoài, không biết làm sao lại truyền đến tai Chu Cường, nó còn chạy tới hỏi em, biết chúng ta thật sự có nhà ở tỉnh G, lúc đó sắc mặt không biết khó coi cỡ nào."
Nghĩ tới chuyện này trong lòng anh ta lại không nhịn được mà vui vẻ, lúc trước Chu Cường kết hôn, đến bây giờ anh ta cũng vẫn nhớ kỹ, mỗi lần nhớ lại đều tức.
Lê Tiêu cười cười không nói lời nào, cúi đầu chăm chú cắt móng tay cho An An.
Cắt xong còn dùng kéo mài phía trên móng tay, có lúc không chú ý cô nhóc sẽ cào vào người, sáng nay cào cổ Giang Nhu ra dấu, Giang Nhu cũng không có cảm giác, vừa nãy nhờ anh thấy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-245.html.]
Ngược lại Giang Nhu hỏi một câu, "Nhà Chu Cường thế nào rồi?"
Chu Kiến nói: "Nghe nói cha nó mượn tiền mấy đồng nghiệp, vào ở trong nhà lớn, có điều bán sạch không ít đồ gia dụng, lúc tôi về nhà vợ tôi còn nói với tôi, quãng thời gian trước Chu Cường ở nhà đánh nhau với vợ nó lúc nửa đêm, vợ nó còn thiếu chút nữa sảy thai, mọi chuyện ầm ĩ rất lớn, gần đây khá hơn một chút, có thể là bởi vì có con."
Nói xong dường như nghĩ tới điều gì, nói với Lê Tiêu: "Em nghe nói năm ngoái lúc tháng Mười thím còn muốn đến nhà anh ở, muốn chiếm nhà cũ của anh chị, cũng may thím Vương chú Vương ở nhà, mắng bà ta quay về."
Giang Nhu và Lê Tiêu đều sửng sốt, Lê Hân cũng không nói với bọn họ chuyện này, cũng không biết cô ấy có chịu oan ức hay không.
Giang Nhu vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Chu Kiến lắc đầu, "Không rõ lắm, hình như là thím cãi nhau, bất hòa với Hà Văn Anh, Hà Văn Anh mang theo chồng con ở nhà họ Hà, cứ vô lại không đi."
Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu cười gằn, "Có lẽ là Quốc Khánh Hà Văn Hoa trở về, chuyện của bà ta anh mặc kệ, nhà đó là của ông anh để lại cho anh, bà ta không có tư cách ở, đợi lát nữa anh gọi điện thoại nói một tiếng với thím Vương."
Chu Kiến cũng nghĩ như vậy, thứ chó đẻ đó thật đáng ghét.
Mắt thấy tâm trạng của hai anh chị dường như cũng không quá tốt, Chu Kiến bèn nói sang chuyện khác, cười nói: "Trước đây em cũng không biết mình được hoan nghênh như thế, lần này trên đường trở về tùy tiện gặp một người đều bắt chuyện với em, còn có rất nhiều người muốn mời em ăn cơm."
Nói xong lắc đầu, cảm khái một câu, "Thì ra có tiền với không có tiền khác nhau lớn như vậy."
Lê Tiêu nhắc nhở một câu, "Vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."