Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-04-30 21:45:53
Lượt xem: 387
Có điều Giang Nhu không có nói thẳng mà an ủi: "Từ từ đi, giờ anh mới bắt đầu mà."
"Ừ."
Nhưng Lê Tiêu nằm ở trên giường vẫn ngủ không được.
Giang Nhu từ bên cạnh ôm lấy anh, "Ngủ đi, những cái khác ngày mai lại nghĩ."
Lê Tiêu dừng một chút, nghiêng người ôm chặt cô vào trong lòng, như là rút lấy ấm áp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Nhu thức dậy thiết kế cái bảng và hai cái phù hiệu, bảo Lê Tiêu đi tìm người làm, nói mình có cách dùng.
Sau đó sáng sớm ăn cơm xong, cô cầm bình nước nóng, tã, ghế nhỏ của cô nhóc, cùng với đồ ăn vặt mấy ngày trước Lê Tiêu cầm về nhà, trực tiếp ngồi xe tải của Lê Tiêu đi tới siêu thị.
Lê Tiêu còn có việc phải làm, đưa người đến, trước khi đi nói thẳng: "Đừng quá sốt ruột, bán không được thì dẹp đi, quá thời gian thì cứ đi theo Thường Dũng làm."
Ngược lại anh có đường lui, không muốn đặt áp lực lên trên người cô.
Giang Nhu vẫy tay với anh, "Anh đi đi, đừng quan tâm chúng em."
An An ở trong lòng Giang Nhu cũng học theo điệu bộ của cô vẫy tay một cái. "Đi."
Vội đuổi cha rời đi.
Lê Tiêu nhìn dáng vẻ hai mẹ con nhất trí, vừa bực mình vừa buồn cười, "Được, buổi trưa anh tới đón em."
Giang Nhu trực tiếp ôm An An tiến vào siêu thị, trước tiên tìm nhân viên siêu thị nói một tiếng, nói mình là nhân viên hướng dẫn mua hàng của công ty Mười hai con giáp, ngày hôm nay sẽ bán đồ ăn vặt ở siêu thị, "Ông chủ chúng tôi bảo tôi tới, bọn họ tên là Lê Tiêu và Chu Kiến."
Còn cầm túi đồ ăn vặt trên tay cho cô ấy xem.
Nhân viên hoài nghi liếc nhìn đứa nhỏ trong lòng Giang Nhu.
Giang Nhu bổ sung một câu, "Con tôi quá nhỏ, dứt khoát mang theo cùng luôn, nếu không thì cô gọi điện thoại hỏi thử xem?"
Nhân viên lắc đầu một cái, không nói gì, trực tiếp dẫn cô đi tới khu tiêu thụ của Mười hai con giáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-227.html.]
Siêu thị này không coi là quá lớn, sản phẩm của đám người Lê Tiêu đặt ở hai nơi, một là khu bán đồ ăn vặt theo cân, một là đặt ở trên kệ hàng, đặt ở trên kệ hàng chính là túi lớn, bên trong đựng 12 gói nhỏ, giá tiền của các loại quả khô là một đồng năm, khô thịt heo là ba đồng.
Loại bán với số lượng lớn khá là rẻ, chia ra ba đồng một cân và sáu đồng một cân.
Trước tiên Giang Nhu thả khô thịt heo và các loại quả khô mang đến từ giỏ xuống, sau đó buông An An, bảo cô bé ngồi ở trên ghế nhỏ.
An An cực kỳ ngoan, sau khi ngồi xuống hai tay nhỏ đặt lên trên đầu gối, ngẩng đầu nhỏ nhìn Giang Nhu, không khóc không nháo.
Giang Nhu sờ đầu nhỏ của cô bé, "Ngồi yên ở đây có được hay không, đợi lát nữa mẹ chơi với con."
Cô nhóc ngọt ngào nở nụ cười với cô.
Lòng Giang Nhu cũng mềm tan, lấy cái dĩa ở trong túi ra, sau đó xé các loại quả khô và khô thịt lợn ăn thử ra đặt ở trong mâm, lại bỏ vào mấy gói chưa mở ra.
Lúc này không có ai lại đây, Giang Nhu bèn đặt dĩa và mâm đựng đồ ăn vặt lên trên, mình thì ôm lấy An An ngồi ở trên ghế nhỏ, lấy len từ trong túi ra, đan dây cho cô nhóc chơi.
Cô nhóc ngồi ở trên đùi cô, hai chân lắc lư, nhìn sợi len biến ảo ra đủ loại dáng vẻ trên tay mẹ, hài lòng cười ra tiếng, còn đưa tay ra quấy rối.
Giang Nhu đưa sợi len cho cô bé chơi, cầm lấy bình nước nóng trên đất, rót một ly, sờ nhiệt độ, phát hiện vừa vặn, kề đến bên miệng cô bé, "Ngoan, uống nước."
Cô nhóc dường như không quá khát, cúi đầu ngoan ngoãn uống một hớp, uống xong lại quay đầu đi.
Giang Nhu nở nụ cười, sờ khuôn mặt nhỏ bé của cô bé, cất ly đi.
Cũng không lâu lắm có người tới siêu thị, Giang Nhu đặt An An lên trên ghế nhỏ để cô nhóc ngồi, mình thì cầm mâm đứng lên.
Thấy có người lại đây mua đồ ăn vặt bèn chủ động tiến lên đề cử.
"Có muốn thử hay không, mùi vị rất ngon."
"Đúng, năm nay mới ra, quả khô có dinh dưỡng, ở đây có vài loại quả khô, vừa rẻ lại sạch sẽ, ngài có thể thử ăn một chút, không thích có thể không mua."
"Còn có cái này, là khô thịt heo công ty chúng tôi mới ra, rất dai."
Có người cầm nếm thử, mùi vị quả thật không tệ.