Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-04-30 16:53:48
Lượt xem: 571
Giang Nhu và Lê Tiêu đến nhà Thường Dũng, trước khi đi, vội vã gội đầu ở nhà, còn chọn lựa quần áo trong rương nửa ngày, cuối cùng thay áo sơ mi lụa màu xanh nhạt và quần bò lửng, tóc thì bới lên.
Không trang điểm, chỉ thoa son môi.
Xong rồi lại trưng diện cho An An một phen, thay váy nhỏ mới mua, trên chân là đôi vớ màu trắng và giày xăng-̣đan, tóc dùng hai cây kẹp kẹp lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa và cái trán trơn bóng.
Lê Tiêu làm xong bữa sáng, cô còn đang bận việc, sau khi bưng đồ ăn lên trên bàn, nhìn thấy Lê Hân chậm rãi quét rác, bảo cô ấy cũng nhanh chóng thay quần áo.
Lê Hân không cần suy nghĩ đã lắc đầu, "Em không đi, tóc em cũng ra dầu."
Không thích đến nhà người khác làm khách, hơn nữa còn là người không quen.
Lê Tiêu không nói gì, không rõ tóc ra dầu với rời nhà đến nhà người ta chơi có liên quan gì nhau.
Lúc hơn mười giờ, Giang Nhu ôm đứa nhỏ ra ngoài với Lê Tiêu, để lại tiền cho Lê Hân, không muốn tự làm cơm thì có thể ra ngoài ăn.
Nhà Thường Dũng ở trong khu dân cư xa hoa dưới tên công ty nhà mình, xa hoa cỡ nào, sau khi Giang Nhu cùng Lê Tiêu tiến vào cổng lớn của khu dân cư, cảm thấy phòng mình thuê giống như hai thế giới, có cảm giác tách biệt sâu sắc, khiến cô có cảm giác mình đã về tới đời sau.
Hoàn cảnh xanh hóa của khu dân cư vô cùng tốt, có núi giả, có sông, có đình nhỏ, còn có cầu trượt, bập bênh của trẻ con, con đường của khu dân cư rộng lớn, tiện cho xe ra vào, từng tòa lầu dân cư hai mươi ba mươi tầng, đều rất mới.
Giang Nhu nhịn không được hỏi: "Nhà ở đây hẳn rất mắc nhỉ?"
Vị trí địa lý cũng tốt, trong ồn ào có yên tĩnh.
Lê Tiêu ừ một tiếng, "Khi mới vừa khai phá, một căn khoảng một trăm vạn, bây giờ tăng tới hơn hai trăm vạn."
Giang Nhu "chậc" một tiếng, hai trăm vạn ở hai mươi năm sau nghe còn đỡ, nhưng ở hiện tại, đó thật sự là giá trên trời.
Nhưng không thể không nói, cho dù là hiện tại, người giàu vẫn rất nhiều, cô thấy rất nhiều quần áo chăn mền phơi trên ban công.
Nhịn không được hâm mộ nói: "Anh nhớ làm việc chăm chỉ đó, em cũng muốn ở nhà lớn như thế."
Quyết định ký thác hy vọng ở trên người Lê Tiêu, dù sao cô không có hy vọng rồi, dù làm công an hay là Trung y, hình như cũng không phải ngành kiếm được nhiều tiền.
Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, đồng ý ngay, "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-212.html.]
Còn rất thích Giang Nhu nói với mình như vậy, giống như mình có kỳ vọng rất cao.
Nhà Thường Dũng ở tầng mười ba căn số tám, căn hộ lớn, một cầu thang một hộ, diện tích một trăm năm mươi mét vuông.
Lê Tiêu mang đồ đi phía trước, Giang Nhu ôm An An đi ở phía sau, vừa mới gõ cửa hai cái, bên trong đã mở ra, Thường Dũng nhiệt tình cười mời bọn họ vào, "Mau vào, không cần đổi giày, chị dâu cậu làm rất nhiều đồ ăn, đang chờ hai người đó."
Nói là nói như vậy, nhưng Lê Tiêu và Giang Nhu vẫn đổi dép lê ở cửa, An An thì không đổi, tuy rằng cô bé mang giày nhưng vốn không chạm đất.
Cô nhóc đi vào một nơi xa lạ, bây giờ đã có thể bình tĩnh, chỉ tò mò nhìn một hồi, cũng không sợ hãi chui vào trong lòng Giang Nhu.
Chỉ có thể nói tuy rằng bây giờ cô bé còn nhỏ tuổi nhưng đã từng cùng Giang Nhu chạy tới rất nhiều nơi, gặp khá nhiều cảnh đời.
Thường Dũng ở nhà ăn mặc rất nhàn nhã, áo phông quần đùi và dép lê, anh ta dẫn Lê Tiêu và Giang Nhu đi đến phòng khách, phòng khách rất xa hoa, lát đá cẩm thạch, vách tường còn sơn màu vàng, sô pha là kiểu Châu Âu, rất có tính đánh sâu vào thị giác
Hai cô gái một lớn một nhỏ bưng hoa quả đã rửa đặt ở trên bàn trà, Thường Dũng cười giới thiệu, "Đây là hai cô con gái của anh, Thường Lôi và Thường Nhạc."
Sau đó lại nói với hai đứa con gái: "Lôi Lôi, Nhạc Nhạc, mau chào chú dì."
Hai cô gái nhìn về phía Lê Tiêu và Giang Nhu, đứa lớn trông mười hai mười ba tuổi, đứa nhỏ thì bốn năm tuổi.
Đứa lớn mở miệng trước: "Chào chú Lê, chào dì Giang."
Đứa nhỏ theo sau, cất giọng non nớt: "Chào chú Lê, chào dì Giang."
Lê Tiêu gật đầu.
Trên mặt Giang Nhu lộ ra vẻ tươi cười, "Chào các cháu."
Sau đó quơ cánh tay An An, "Đây là An An, còn chưa biết nói."
Hai cô nhóc đã sớm nhìn thấy An An trong lòng cô, cảm thấy cô em gái này cực kỳ đáng yêu, đôi mắt sáng trong suốt.
Cô gái nhỏ nhịn không được tiến lên ngẩng đầu hỏi: "Cháu có thể ôm em ấy một cái không?"
"Đương nhiên có thể."