Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-04-30 05:31:13
Lượt xem: 635
Trước khi đi, Giang Nhu dự định mời Thường Dũng và Phó Phi tới nhà ăn bữa cơm.
Dù cho nói như thế nào, Lê Tiêu quả thật nhận không ít sự chiếu cố của bọn họ, trong khi Lê Tiêu nằm viện, mỗi ngày Thường Dũng lại đây thăm hỏi, Lê Tiêu cứu anh ta là một chuyện, thái độ của người ta tốt lại là một chuyện khác, bọn họ không thể làm bộ như không thấy được.
Về mặt đạo lí đối nhân xử thế, Giang Nhu khéo đưa đẩy hơn Lê Tiêu một chút. Việc này có thể có liên quan tới hoàn cảnh gia đình, tuy rằng trước kia Giang Nhu chưa từng xử lý loại chuyện này, nhưng dưới sự mưa dầm thấm đất của anh trai chị dâu, cô vẫn biết một chút.
Dù sao chỉ là làm vài món ăn.
Ngày hôm qua khi Phó Phi tới, Giang Nhu bảo Lê Tiêu nói việc này với người ta, dựa theo ý Lê Tiêu thì không cần phiền phức như vậy, thật sự không được thì chờ vết thương của anh lành, trực tiếp mời hai người đi nhà hàng ăn một bữa.
Giang Nhu không đồng ý, nói với anh mời người đến nhà thái độ sẽ chân thành hơn một chút, hơn nữa đồ ăn bên ngoài mắc.
Được rồi, Lê Tiêu cứ như vậy bị thuyết phục.
Vì thế sáng sớm hai người đã đẩy cô nhóc đi chợ.
Đi chợ mua đồ ăn phải nhanh, nếu không rau dưa tươi mới đều sẽ bị bán hết, có vài bác trai bác gái trời chưa sáng đã đi ra ngoài, ngoại trừ rau dưa, còn có hải sản mà ngư dân đi biển bắt được vào ban đêm, nếu chậm cũng chỉ có thể chọn phần thừa lại.
Giang Nhu đẩy cô nhóc đi tới phía trước.
Lê Tiêu chống nạng bước theo sau.
Cây nạng trên tay anh có hơi ngắn, anh dùng không quá thuận tay, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng.
Cô nhóc vẫn là lần đầu tiên ra ngoài sớm như vậy, nhìn thấy ngã tư đường bên ngoài không có người nào, tò mò lắc đầu xem, còn chúi người về phía trước.
Tới chợ rồi, Giang Nhu bèn giao cô bé cho Lê Tiêu đẩy, dự định đi tới trước chọn lựa, mua cá vược, tôm tích, cua biển, thịt bò và một ít rau dưa.
Mua đồ hơi nhiều, có hơi xách không nổi, Lê Tiêu ở bên cạnh lấy mấy gói đồ khá nặng treo trên tay cầm xe đẩy.
Cô nhóc ngồi ở phía trước còn bởi vì sức nặng không cân bằng mà nhỏng lên, bé con cũng không sợ, dường như cảm thấy lảo đảo như vậy chơi vui lắm, cười khanh khách ra tiếng.
Giang Nhu vội đạp bánh xe phía trước, "Chia một chút cho em xách đi."
Lê Tiêu không có nghe, một tay chống nạng, một tay cầm thanh chắn ngang giữa tay xe đẩy, đẩy đi hai bước, "Được rồi."
Giang Nhu không nói gì, nhìn thấy phía sau cửa chợ còn có bán quần áo trang sức, không nhịn được dẫn người qua đó xem thử.
Muốn mang ít quà cho Lê Hân và thím Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-188.html.]
Ở nơi này đều là cửa hàng, mỗi cửa hàng đều là một cửa hàng rất nhỏ, trên quầy hàng cao bằng nửa người chất đầy quần áo trang sức, bốn vách tường và phía trên ở bên trong cũng đều treo đầy quần áo và những món đồ khác.
Có lẽ vì là sáng sớm, nơi này không có khách nào. Giang Nhu tùy tiện đi đến một quầy hàng xem, chủ cửa hàng là một bà dì trung niên, ngáp một cái đi tới, nói thẳng hàng của cửa hàng bọn họ là hàng Hong Kong, đều là quần áo đẹp có nhãn hiệu.
Giang Nhu nhíu lại, nhìn trúng một chiếc váy hải quân màu xanh trắng đan xen, hỏi giá cả, hai mươi đồng, Giang Nhu cảm thấy hơi mắc, nắm chắc nguyên tắc không chịu thiệt hỏi có thể rẻ hơn hai đồng hay không.
Lê Tiêu ở bên cạnh nhìn có hơi cạn lời, trực tiếp nói với người ta: "Năm đồng."
Bà chủ vừa nghe thế cơn buồn ngủ cũng biến mất, lập tức không đồng ý, "Năm đồng? Sao cậu không đi cướp luôn đi?"
"Quên đi."
Vẻ mặt Lê Tiêu không sao cả, trực tiếp đẩy xe bước đi.
Giang Nhu thấy anh muốn đi, cũng không nói mua, bỏ đồ xuống rồi xoay người đuổi theo.
Bà chủ thấy nhà bọn họ là đàn ông nói chuyện, hơn nữa thật sự không định mua, vội nói: "Mười lăm đồng, mười lăm đồng mấy người lấy đi."
Bước chân Lê Tiêu dừng một chút, nhíu mày quay đầu lại, "Bảy đồng."
"Bảy đồng lỗ chết, mười hai đồng, mười hai đồng nhé? Cậu nhìn chất vải này xem."
"Không có tiền."
"… Mười một đồng, không thể rẻ nữa."
"Tám đồng, tôi mua thêm một cái nữa."
Cuối cùng, Giang Nhu lấy tám đồng tiền mua cái cáy hải quân xanh trắng đan xen, sau khi cầm tới tay còn có hơi không thể tin nổi, Lê Tiêu bảo cô cũng chọn một cái cho mình.
Cái váy màu xanh trắng này vừa nhìn là biết của con gái mặc, đoán Giang Nhu mua cho em gái cô.
Giang Nhu vốn muốn nói không cần, cô không muốn bạc đãi người của mình, ở quê nhà may hai ba chiếc váy lụa thô cho mình, mặc ở trên người rất thoải mái.
Nhưng nhìn thấy Lê Tiêu cầm lấy váy dài nửa người màu tím, vội chọn một cái đầm sọc caro màu đen trắng không có tay áo cho mình, quyết đoán nói: "Em muốn cái này."
Lê Tiêu nhìn thoáng qua, cảm thấy không đẹp, "Muốn đổi chiếc khác không?"
Cảm thấy cái váy trong tay mình đẹp hơn.
Giang Nhu lắc đầu, tỏ vẻ muốn cái này.