Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-04-30 05:26:13
Lượt xem: 597

Cùng là trẻ con, đứa cháu trong lòng Lâm Mỹ Như giống như được nhặt về, vừa gầy vừa đen, quả thực không giống người nhà họ Hà bọn họ.

Giang Nhu chịu đựng từ nửa đêm đến bây giờ, hơn nữa lo lắng, vốn tâm tình đã không tốt, lúc này lại nghe Lâm Mỹ Như chỉ trích, tâm trạng lại càng kém.

Liếc mắt nhìn đứa trẻ đen gầy trong lòng Lâm Mỹ Như, giọng điệu không tốt đáp lại, "Bà có tư cách gì mà nói? Bà từng chăm sóc An An một ngày chưa? Bà cũng đã tái giá rồi, còn quản chuyện nhà chúng tôi làm gì?"

Nhìn cũng không nhìn bà ta một cái, trực tiếp vòng qua người rời đi.

"Cô…"

Lần này đổi thành Lâm Mỹ Như tức giận nói không nên lời phản bác, cảm thấy Giang Nhu nói chuyện thật khó nghe, lần nào cũng nhắc tới tái giá chọc vào tim bà ta.

Có vẻ giống như bà ta rất phong lưu.

Hà Văn Anh ở bên cạnh sảng khoái xùy một tiếng.

Cảm thấy cô vợ này của Lê Tiêu chửi giỏi lắm.

Thấy Lâm Mỹ Như đứng bất động, cười lạnh, "Không phải mới nãy còn lo lắng sắp c.h.ế.t sao? Sao bây giờ không đi?"

Lâm Mỹ Như trợn trắng liếc mắt nhìn cô ta một cái, vội ôm đứa nhỏ đến phòng khoa nhi.

Giang Nhu dẫn đứa nhỏ trở về nhà, đút sữa thay tã, sau đó ngủ một giấc.

Một giấc này cô ngủ thẳng đến mười hai giờ rưỡi trưa.

Thím Vương ở nhà bên còn lại đây chào hỏi, buổi sáng bà ấy đã tới một chuyến, thấy cửa nhà bên cạnh vẫn đóng còn cảm thấy khó hiểu, lúc này mở ra, nên cầm một ít đồ ăn tới cửa.

Biết là An An bị bệnh, có chút đau lòng bế đứa nhỏ, "Tháng ba tháng tư mỗi năm đứa nhỏ dễ bị bệnh, An An nhà cháu coi như thể chất tốt, hồi nhỏ con gái thím cứ bị cảm phát sốt, tới khi trời nóng mới có thể khỏe lên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-173.html.]

Bởi vì An An bị bệnh, giữa trưa tỉnh lại còn có hơi mệt mỏi, khi cho cô bé uống thuốc cũng uống, rất hiểu chuyện nhưng trông không có tinh thần gì.

Giang Nhu thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, trong lòng có hơi không đành lòng, bảo Lê Hân đi rửa táo bỏ vào trong nồi luộc, dỗ dành nói: "Uống xong còn có táo ăn."

Chờ cô bé uống thuốc xong, Giang Nhu lại dùng muỗng múc thịt quả mềm nhừ cho cô bé ăn.

Cô bé rất thích ăn hoa quả, nhưng bình thường Giang Nhu sợ cô bé ăn bị lạnh dạ dày, mỗi lần chỉ cho ăn một chút.

Hôm nay thật sự quá đau lòng mới có thể nghĩ đến đút táo luộc ăn.

Táo luộc lên ăn vào hơi chua ngọt, đứa nhỏ cũng rất thích ăn, cô nhóc còn chưa mọc răng, khi ăn cái miệng nhỏ nhắn lần lừa, trông rất đáng yêu.

Sau khi ăn mấy miếng, ngẩng đầu cười với Giang Nhu, vừa ngoan vừa ngọt.

Thím Vương ôm cô bé cũng nhìn thấy, lòng đều mềm mại, nhịn không được khen: "Đứa nhỏ này cũng thật ngoan, thím chưa từng thấy trẻ con nào ngoan hơn cô bé, trong một năm con gái thím sinh ra, thím chưa từng có một giấc ngủ an ổn, bình thường vừa động một chút đã khóc, bà nội con bé còn luôn khiến thím ngột ngạt, những ngày đó, bây giờ nhớ tới thím đều cảm thấy khốn khổ."

Giang Nhu dịu dàng nhìn cô bé, cười cười, "Cô nhóc rất ngoan, sau khi cha con bé đi rồi, cháu đút sữa con bé cũng không quậy cháu, nửa đêm thức dậy uống sữa một lần rồi rồi ngã đầu ngủ, có thể ngủ một giấc đến hừng đông."

Cô không biết tình huống của những bạn nhỏ khác, nhưng Giang Nhu nhớ rõ đứa cháu hay ầm ĩ đó của mình, vừa khóc lên, làm cho cả nhà không làm được chuyện của mình. Khi so sánh với đứa cháu, An An giống như thiên sứ nhỏ.

Thật ra khi Giang Nhu sinh cô bé, cũng không yêu cô bé bao nhiêu, lúc ấy càng nhiều chính là trách nhiệm. Giang Nhu không phải người thích rối rắm quá khứ, nếu cũng đã xảy ra, cũng không cần nghĩ việc khác, sống ngay lúc này mới là quan trọng nhất, cho nên khi đó cô lựa chọn gánh vác hết thảy, dưỡng thai thật tốt, cố gắng ở chung với Lê Tiêu.

Cô suy nghĩ thật ra rất đơn giản, chính là đi một bước xem một bước, tương lai nói sau.

Vẫn là sau khi sinh đứa nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt ngày một lớn của cô bé, nhìn cô bé ỷ lại làm ổ trong lòng mình, nhìn thấy cô bé khi thấy mình sẽ lộ ra tươi cười vui mừng, ngoan ngoãn…

Bây giờ không chỉ có An An không rời khỏi cô được, cô cũng không rời khỏi An An được.

Giang Nhu nghĩ, có thể đây là mẹ con liền tim.

Có thể là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, Giang Nhu đột nhiên có hơi nhớ Lê Tiêu.

Loading...