Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-04-29 12:02:59
Lượt xem: 764

Giang Nhu trừng mắt nhìn, đối diện với cặp mắt to ngây thơ vô tội của đứa nhỏ trong lòng, nhịn không được nở nụ cười, cảm thấy hai mẹ con này còn thật thú vị.

Qua một lát, Lê Tiêu chưa trở về, ngược lại thím Vương vội vã lại đây nói: "Không ổn rồi, Tiểu Nhu, Tiểu Tiêu đánh hai cha con nhà họ Hà, mẹ chồng cháu cũng không kéo ra được."

Giang Nhu vừa nghe vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái, "Đáng đánh!"

Cô đã sớm không nhìn nổi hành vi của hai cha con này, không ai có thể quản được bọn họ, để Lê Tiêu xả giận cũng là được.

Cho dù ầm ĩ lớn lên, cũng nhiều nhất coi như mâu thuẫn gia đình.

Ai mà không ghê tởm?

Buổi tối Giang Nhu làm tất cả các đồ ăn mua hôm nay, vốn định ăn hai bữa, nhưng tâm trạng cô tốt, quyết định khao Lê Tiêu một bữa ra trò.

Khi Lê Tiêu ăn cơm nói với cô: "Lần sau bà ta lại đến, em cứ nói với anh."

Ý tứ chính là -- nếu lại đến, anh lại đi đánh người nữa.

Đối phó với mẹ anh và Hà Văn Hoa, nói cũng vô ích chỉ có thể dựa vào nắm đấm.

Giang Nhu nhắc nhở, "Cũng đừng đánh quá ác, xảy ra chuyện thì không tốt lắm."

Lê Tiêu gật đầu, "Anh đều có tính toán trong lòng."

Mới vừa há mồm nói chuyện, bên khóe miệng đã bị đau, nhẹ nhàng "hít" một tiếng.

Giang Nhu nghe tiếng nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng anh có vết cào, nhíu mày hỏi: "Bị cào bị thương hả?"

Lê Tiêu lạnh nhạt xùy một tiếng, "Thằng nhãi Hà Văn Hoa đó, đánh nhau như đàn bà."

Vừa gãi vừa cào, trên người anh bị cào vài chỗ.

Giang Nhu nghe xong mất hứng, "Làm sao, anh còn xem thường nữ phụ hả?"

Mắng Hà Văn Hoa là được rồi, liên quan gì tới phụ nữ các cô.

"…"

Chẳng qua buổi tối rửa xong trở lại phòng, Giang Nhu vẫn bảo anh ngồi gần chút, thoa thuốc cho anh.

Lê Tiêu ngồi trước người cô, hơi nâng mặt lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-117.html.]

Trên khuôn mặt không tỳ vết, vết cào bên khóe môi vô cùng rõ ràng, thậm chí hơi chảy m.á.u một chút, Giang Nhu dùng cồn i-ốt cho khử trùng cho anh, sau đó bắt đầu thoa thuốc mỡ.

Từ sau khi đứa nhỏ sinh ra, Giang Nhu chuẩn bị mấy món đồ dùng y tế ở trong nhà, phòng ngừa có ngày đứa nhỏ bị thương dùng sơ cứu.

Khi bôi thuốc cho anh, Giang Nhu hỏi tình hình nhà mẹ đẻ.

Hôm nay Lê Tiêu cố ý về sớm, giữa trưa khi đi nhập hàng nói thuận tiện đến nhà mẹ đẻ cô nhìn xem, cũng không biết thế nào, lúc này mới nhớ tới để hỏi.

Lê Tiêu nghe xong, nói: "Không biết, giữa trưa lúc ăn cơm chị ta cũng lên bàn ăn, còn ăn rất nhiều."

"…" Quên đi, thật nghĩ anh chỉ đi ăn chực thôi.

Ngày hôm sau sáng sớm Lê Tiêu đã rời đi, vốn tưởng rằng trải qua ngày hôm qua, Lâm Mỹ Như hẳn đã nhận được bài học, nào biết sáng hôm nay lại tới nữa, nửa bên mặt còn sưng lên.

Vừa tới đã thở phì phì nói: "Cô không thể quản nó một chút sao? Xem nó đánh người ta kìa, hôm nay hai cha con cũng không xuống giường nổi."

Giang Nhu nhìn nửa bên mặt sưng lên của bà ta, nhíu mày, không cảm thấy là Lê Tiêu làm, mỗi lần Lê Tiêu đều bị mẹ anh chèn ép, nhưng chưa từng động tay.

Nhịn không được hỏi: "Mẹ bị gã đàn ông nhà họ Hà đánh à?"

Lâm Mỹ như nghe xong, căm giận che mặt, "Còn không phải ngày hôm qua Lê Tiêu hơi quá đáng à, ông Hà mới đổ cơn giận lên người tôi."

Giang Nhu đã không biết nên nói cái gì, hít vào một hơi thật sâu, bất đắc dĩ hỏi: "Mẹ, mẹ rốt cuộc có mưu tính gì vậy? Người ta kết hôn hoặc là muốn tiền, hoặc là muốn người ta đối tốt với mình, mẹ thì sao? Cái gì cũng không kiếm được, tìm một gã đàn ông vừa nuôi gã ta còn nuôi đứa con riêng, bây giờ còn đánh mẹ, mẹ rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?"

Vừa tức giận, cả tiếng Đông Bắc học được từ bạn cùng phòng ở đời sau cũng phun ra.

Lâm Mỹ Như bị cô nói sắc mặt khó coi, nhưng lại không tìm được lời phản bác, cuối cùng tức giận nói: "Phụ nữ không ai muốn mất mặt, nói với cô cũng không hiểu."

"…"

Giang Nhu đã hết cách.

Sau khi tiễn người rời đi, buổi chiều Lê Tiêu trở về, cô không chút do dự nói chuyện này với anh.

Dù sao tối hôm qua là Lê Tiêu tự yêu cầu.

Lê Tiêu có lẽ cũng thấy phiền, cuối cùng cười lạnh một tiếng, "Không sao, sau này sẽ không đến nữa."

Quả thật không đến nữa.

Bởi vì buổi tối ăn cơm xong, anh lại đi đánh cha con nhà họ Hà một trận.

Loading...