Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 82: Kêu thúc thúc, kêu ba ba

Cập nhật lúc: 2025-09-28 08:45:06
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm lập tức đầu về phía Tần Tam Dã, mắt mày hờn dỗi.

Tần Tam Dã ho khan khẽ vài tiếng, “Khụ khụ”.

Người đàn ông , tiến về phía ghế phụ lái, đồng thời từ ba lô tùy lấy một chiếc mũ nhỏ, đội lên đầu Tiểu An Bảo.

“Bảo bối, đừng sợ, ba ba ở đây.”

Tiểu An Bảo gần đây trở nên dạn dĩ hơn một chút, đặc biệt là ở trong nhà, dần dần thể hiện sự hoạt bát đúng với bản tính của một đứa trẻ.

chỉ cần rời khỏi nơi quen thuộc, bên ngoài, hoặc thấy nhiều , cô bé vẫn sẽ giống như đây, cúi đầu co .

Chiếc mũ nhỏ che hết vết bớt màu đỏ mặt Tiểu An Bảo, nhưng thể mang cảm giác an cho cô bé.

Đây là điều hai vợ chồng trẻ chuẩn từ đầu.

Tần Tam Dã tới bên cạnh ghế lái xe jeep, lái xe, mà là lái xe là Lục Thành.

Xét thấy Lục Thành yêu thương Tiểu An Bảo, đành miễn cưỡng để thêm vài .

“An An, chào buổi sáng! Ta là Lục thúc thúc!”

Lục Thành thấy Tiểu An Bảo, liền thò đầu khỏi ghế lái, điên cuồng mặt quỷ, trò với cô bé.

Tiểu An Bảo vòng tay ôm cổ Tần Tam Dã, chút căng thẳng, chút dọa.

Bị Lục Thành chọc như , dần dần thả lỏng.

Cô bé chu cái miệng nhỏ phấn nộn, mềm mại lên tiếng.

“... Lỗ cao lương…”

Chữ “Lục”, đối với trẻ con mà , quả thật khó phát âm.

Vân Vũ

Chỉ riêng như thôi, Lục Thành vô cùng vui vẻ, hưng phấn đến mức bay lên tại chỗ.

“Đội trưởng! Anh , An An gọi là thúc thúc! Gọi là thúc thúc! Cô bé gọi là thúc thúc đó!”

Tần Tam Dã liếc bộ dạng hổ của Lục Thành, thần sắc lạnh nhạt châm chọc.

Hắn đầu về phía Tiểu An Bảo, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.

“An An, gọi ba ba.”

“Ba ba… Ba ba…”

Tiểu An Bảo chỉ gọi ba ba, mà còn gọi mềm mại và ngọt ngào, khác với cái giọng trẻ con nhỏ xíu líu lo khi gọi “Thúc thúc”.

Tần Tam Dã mà tâm tình thoải mái, mắt mày cong lên, thần sắc kiêu ngạo.

Ngay cả khi thắng trận, cũng từng bộ dạng .

Không chỉ thế.

Tần Tam Dã sang Lục Thành, từ tốn một câu.

“Thích trẻ con như , kết hôn sớm mà tự sinh một đứa. Ba thiếu giới thiệu đối tượng cho chứ?”

Vừa đến cái , Lục Thành lập tức nhíu mày sâu sắc, vẻ mặt khó nên lời.

“Đội trưởng, nếu kết hôn, hà tất từ thủ đô chạy đến đây lính.”

Trẻ con thì thơm tho mềm mại đáng yêu, nhưng thể Lục Thành động lòng, còn đang ở nơi nào trời đất .

Nhắc đến cha , Lục Thành thấy phiền.

Trong lúc chuyện.

Lục Thành chú ý thấy mặt Tần Tam Dã dường như chút khác biệt.

Cậu thuận miệng hỏi, “Đội trưởng, sáng nay ăn bánh bao thịt lau miệng , môi sáng bóng thế?”

Tần Tam Dã tức khắc nghẹn lời.

Hắn lạnh khẽ , “Chờ kết hôn sẽ hiểu.”

Lục Thành gãi cái đầu cắt tóc ngắn ngủn đen, ăn bánh bao thịt cũng chờ khi kết hôn ?

Xe phía .

Giang Niệm đưa Tống Oánh Oánh quen với các chị dâu khác, đối với Tống Oánh Oánh vô cùng xa lạ, còn định kiến trong tư tưởng.

Ánh mắt khác thường Tống Oánh Oánh, ít nhiều gì cũng giấu .

Giang Niệm chút lo lắng.

đầu về phía Tống Oánh Oánh, thấy cô vẻ mặt bình tĩnh trấn định, ánh mắt của những xung quanh ảnh hưởng.

Giang Niệm ngỡ ngàng.

Dần dần hiểu

Sao cô quên mất, kiếp Tống Oánh Oánh chính là một tin đồn vớ vẩn động lòng, cho dù trong trường bao nhiêu châm chọc cô là vì quan hệ của cha giáo sư, mới thể giành học bổng ưu tú.

Tống Oánh Oánh căn bản bận tâm, hàng năm đều nhận học bổng.

Bởi vì những vinh quang đó, là do cô khắc khổ học tập mà .

Tất cả đều là quang minh chính đại.

Tống Oánh Oánh kiếp , cũng hành xử như thế.

Cô đến đại viện ngày đầu tiên, vẫn mặc váy và giày cao gót, điều đó đủ để thấy tâm thái của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-82-keu-thuc-thuc-keu-ba-ba.html.]

Người duy nhất thể Tống Oánh Oánh đổi, chỉ Giang Niệm.

Giang Niệm kể từ khi xuyên qua đến nay, dùng góc của Thượng đế cô, ngừng chăm sóc khác, lúc nào cũng quan tâm Tiểu An Bảo.

Dần dần, tâm thái chăm sóc , dường như thành thói quen.

Cô coi Tống Oánh Oánh cũng như trẻ con mà chăm sóc, quên mất Tống Oánh Oánh bản là một lớn nội tâm kiên cường.

Chỉ cần các chị dâu chịu tiếp xúc với Tống Oánh Oánh, nhất định cũng sẽ yêu mến cô .

Giang Niệm lúc mới yên tâm.

Tống Oánh Oánh thùng xe jeep phía , đỡ Triệu Tiểu Bắc cũng lên.

Lương Ngọc Tú đẩy Giang Niệm , “Niệm tử, hôm nay xe là Tần đội trưởng giúp đỡ sắp xếp, nhà cô đều phía .”

“Được.”

Giang Niệm từ chối, chờ Lương Ngọc Tú cũng lên xe , cô xoay lên phía .

lên xe xuống, bên cạnh truyền đến giọng trầm thấp của Tần Tam Dã.

“Dây an .”

Tần Tam Dã Giang Niệm cài dây an , xác nhận những khác cũng đều lên xe xong, lệnh cho Lục Thành.

“Lục Thành, xuất phát.”

Giang Niệm lúc mới chú ý thấy, ghế lái xe là Lục Thành.

Lục Thành liếc xéo Giang Niệm một cái, thần sắc lạnh nhạt xen lẫn sự căm ghét.

Bất kể Tiểu An Bảo đáng yêu đến mấy, Giang Niệm trong mắt chính là xứng với Tần Tam Dã, cũng xứng của Tiểu An Bảo.

Vì Tần Tam Dã cũng ở trong xe, Lục Thành biểu hiện rõ ràng như .

Cậu thu hồi ánh mắt, đạp chân ga, khởi động động cơ.

Xuất phát.

Mảnh đất phần trăm sườn núi dốc, chỉ riêng xe mất hai mươi phút.

Xe jeep quân dụng chỉ thể đến giữa sườn núi, đó thì đường nữa.

Muốn đến chỗ khai hoang, bắt buộc bộ nửa giờ đường núi, mà đều là lên dốc.

Các chị dâu ai nấy đều khỏe mạnh cường tráng, xuất từ lao động hàng ngày, bộ đoạn đường núi như một chút cũng khó.

Ngược là Giang Niệm, đều cho rằng cô sẽ kêu mệt giữa đường, dừng nghỉ ngơi.

Ai ngờ cô nhẹ nhàng, vững vàng theo bên cạnh Tần Tam Dã, hề tụt chút nào.

“Niệm tử, thật , ngờ thể lực cô như , suốt đường nghỉ.”

Giang Niệm khí huyết dâng trào, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nhẹ một cái.

Trong những ngày , cô thường xuyên tiến gian ngọc bội ngâm suối nước linh tuyền, bộ da thịt trở nên mềm mại hơn, cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.

Không còn là chỉ cần hoạt động một chút là thể lực chống đỡ hết nổi như .

Chỉ là những chi tiết nhỏ , chỉ một Giang Niệm .

Tần Tam Dã suốt chặng đường , ôm con để ý tình hình của Giang Niệm.

Người mà Giang Niệm lo lắng, là Tống Oánh Oánh.

Giang Niệm thường xuyên về phía Tống Oánh Oánh, Tống Oánh Oánh đến mức mồ hôi đầm đìa, sắc mặt ửng hồng, dường như sắp kiên trì nổi.

mỗi Giang Niệm hỏi cô thế nào.

Tống Oánh Oánh luôn lắc đầu, “ thể.”

Cô quật cường, để tụt một bước nào, cứ thế theo đại đội, từng bước một tiến lên phía .

Nửa giờ .

Đoàn cuối cùng cũng đến nơi giữa sườn núi.

Giang Niệm tuy tính là mệt, nhưng vẫn thở một thật dài.

Bên cạnh.

Tần Tam Dã ôm con, tố chất cơ thể cường tráng mặt đổi sắc, thở cũng loạn một chút.

Hắn về phía Giang Niệm.

“A Niệm, cô xoay xem.”

Giang Niệm theo lời Tần Tam Dã , xoay qua, còn tưởng là chuyện gì.

Kết quả thấy chính là…

“Đẹp quá…”

Giang Niệm kinh ngạc thốt lên, buột miệng .

 

 

 

 

 

Loading...