Mấy ngày , sáng sớm.
“Thì khu nhà gia đình quân nhân là như thế ? Mấy bà mau cái sân , cái nhà trệt nhỏ , hơn nhiều so với khu ký túc xá công binh xưởng của chúng . Trông rộng rãi thật, thể phơi quần áo ngay trong sân, tiện lợi quá.”
“Giờ là lúc mấy lời ? Mau mau tìm nhà Tần đội trưởng !”
“Ở đây ư? Có chỗ ? Có căn nhà ?”
“ thấy giống! Chắc là chỗ ! Mấy hôm mới xới đất trong sân, còn trồng ít rau, chẳng là đây .”
“ thấy mấy bà ngốc quá, chuyện nhỏ thế mà cứ lén lút, hỏi thẳng chị Chu họ ? Biết còn sẵn lòng dẫn đường cho chúng .”
“Bà dễ dàng thật đấy, bản lĩnh bà tìm chị Chu xem, xem chị Chu thèm đáp lời chúng ?”
“Đều tại cái con Ngô San San chọc họa. Rõ ràng là cô miệng tiện một , hại tất cả chúng các bà xa lánh.”
Trong khu nhà gia đình quân nhân đột nhiên xuất hiện một đám phụ nữ lạ mặt.
Các cô một câu, một câu chuyện, còn ngừng nhón chân, liếc qua tường rào, trong sân vài .
Một nhóm cứ thế đẩy , đẩy bà, lảo đảo đến cửa nhà Giang Niệm.
Họ quanh một vòng, cuối cùng dừng cửa nữa.
Chính là lúc !
Địa điểm tìm thấy, nhưng vấn đề mới.
“Ai trong mấy bà gõ cửa đây?”
“Bà đằng , bà gõ cửa .”
“ dám! Mấy bà cũng ăn ngay thật, lỡ sai lời, đắc tội , hôm nay chúng chẳng công cốc .”
“Hừ, đồ nhát gan, chuyện cũng dám. Chẳng qua là gõ cửa thôi, để !”
Trong đám bước một phụ nữ 27-28 tuổi, tinh thần phấn chấn, vỗ vỗ n.g.ự.c xung phong.
Cô xuất hiện, những phụ nữ khác xung quanh ào ạt lùi , nhường chỗ cho cô .
Vân Vũ
Khi cô thực sự cổng sân, giơ tay chuẩn gõ cửa, phụ nữ thầm hít sâu một , hóa vẫn chút căng thẳng.
lời , thể rút lui lúc .
Không thì mất mặt lắm.
Người phụ nữ lấy hết can đảm, ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay chuẩn gõ cửa —
Ngay lúc .
Kẽo kẹt một tiếng.
Cánh cổng sân mở , bước một trẻ tuổi, dung mạo tươi tắn kiều diễm, chính là — Giang Niệm.
Giang Niệm thấy tiếng động bên ngoài từ sớm.
lúc đó, tiểu khuê nữ mới tè dầm, cô đang vội quần, phủ phấn rôm cho Tiểu An Bảo, căn bản rảnh tay.
Ban đầu còn tưởng, chỉ là ồn ào một lúc, chờ tiếng ồn tan thì thôi.
ai ngờ, tiếng động đó cuối cùng dừng ngay cửa sân nhà , nội dung chuyện, hình như là tìm cô.
Giang Niệm buộc tạm thời an trí con bé, đó mở cửa.
Vừa mới mở cửa, Giang Niệm kinh ngạc.
Cô ngờ nhiều đến , lướt mắt qua, ít nhất cũng tám chín .
Và đều là những gương mặt xa lạ, cô quen một ai.
Giang Niệm nhóm , nghi hoặc nhíu mày.
“Các cô... tìm ai?”
Người phụ nữ đằng , lập tức đối diện với Giang Niệm, mặt đối mặt, cũng ngây theo.
Chẳng lẽ đây là họ tìm?
Sao trẻ tuổi đến , xinh đến ?
Cái cô Ngô San San rõ ràng khắp nơi vợ Tần đội trưởng xí, chính vì cô nên con cái sinh cũng .
mắt, rõ ràng là một cô gái xinh rạng ngời mà!
Trong chốc lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-73-hai-quan-giang-co.html.]
Trong sân ngoài cổng, tiếng động.
Cả hai bên đều mắt to trừng mắt nhỏ, ai mở lời.
Bên yên tĩnh, nhưng bên náo nhiệt.
“Em Niệm! Em Niệm! Em đừng sợ, tụi chị đến !”
Người đầu tiên truyền đến, là giọng lớn quen thuộc của Hoàng Quế Hương.
Hoàng Quế Hương chỉ kêu lớn nhất, mà còn xông lên nhất.
Tay cô nắm một cái chổi tre, hối hả lao về phía .
Phía Hoàng Quế Hương, theo vài .
Là chị Lương Ngọc Tú, chị Chu, chị Lưu và những khác.
“Em Niệm, tụi chị đến !”
Bốn năm họ cứ thế xông đến, chen khe hẹp nhỏ, lập tức chắn mặt Giang Niệm, ngăn cách đám phụ nữ lạ mặt đang gõ cửa với Giang Niệm một xa.
Số lượng họ tuy nhiều, nhưng thắng ở khí thế.
Giang Niệm căn bản kịp chuyện, Hoàng Quế Hương đằng kêu to lên.
“Mấy bà đến đây gì? Vào bằng cách nào? Đến đây gì? Khai rõ hết , thì đứa nào !”
“Toàn là nhà công binh xưởng hả? Trước đây chính là Ngô San San đơn vị mấy bà ăn h.i.ế.p em Niệm đại viện tụi ! Tụi còn tìm mấy bà tính sổ, mấy bà tự tìm đến cửa hả?”
“Chẳng qua là cãi thôi, cho mấy bà , Hoàng Quế Hương cãi bao giờ sợ! Heo nái 300 cân còn khiêng , huống chi là mấy bà!”
Chị Lưu và chị Chu sát phía Hoàng Quế Hương, cũng tay đến, một cầm dây thừng tre, một nắm đòn gánh.
Những bà chị ngày thường hòa nhã dễ tính, lúc như đổi thành khác .
Hoàng Quế Hương , các chị hưởng ứng theo .
“Thật là phản trời! Thật coi đại viện tụi ?”
“Hoàng Quế Hương, đừng khách sáo với họ, cứ việc động thủ !”
“Các bà cứ ngang , thì cứ ngang !”
Một đám ai nấy cũng phẫn nộ, bước từng bước với khí thế hừng hực.
Giữa cách.
Lương Ngọc Tú đầu kỹ Giang Niệm một vòng, lo lắng hỏi: “Em Niệm, em chứ? Có ăn h.i.ế.p ?”
“Không , lắm mà, chuyện gì hết.”
Giang Niệm đến tận lúc , vẫn hiểu mô tê gì.
Cô chỉ là mở cửa một chút, cãi ngay lập tức ?
Trong sân náo loạn lớn, tiếng ồn còn kinh động Tống Oánh Oánh ở căn nhà bên cạnh, cô lo lắng bước , về phía Giang Niệm.
Giang Niệm phân tâm, vẫy vẫy tay với Tống Oánh Oánh, tỏ ý .
Tiếng kêu bên ngoài sân, vẫn đang tiếp tục.
“Hôm nay Hoàng Quế Hương ở đây, mấy bà đừng hòng đụng đến bất kỳ ai trong đại viện tụi ! Em Niệm càng !”
Hoàng Quế Hương quét ngang chiếc chổi trong tay về phía .
Đầu nhọn chiếc chổi quẹt qua đám phụ nữ công binh xưởng, khiến họ liên tục lùi phía .
Các cô ai nấy cũng thần sắc căng thẳng, mặt tái mét, lòng bàn tay sắp đổ mồ hôi, nhưng vẻ mặt hoảng loạn bối rối.
Bởi vì ngay cả chính họ, cũng rõ còn câu nào, náo loạn thành thế ?!
Cho dù giải thích, cũng mở lời thế nào.
Trong khí căng thẳng, một phụ nữ uỷ khuất kêu to một tiếng:
“Trời ơi! Đây là chuyện gì ? Chúng chỉ là gõ cửa thôi, thành ăn h.i.ế.p ? Ngay cả cánh cửa, còn chạm mà!”