Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 62: Mỹ Nhân Quyến Rũ, Đàn Ông Ghen Tuông
Cập nhật lúc: 2025-09-27 17:52:14
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tam Dã chỉ mới treo chiếc mũ quân nhân lên, đầu đối diện với đôi mắt tươi lấp lánh.
Trái tim chìm xuống, trong phút chốc bay lên.
Giang Niệm đột nhiên tiến đến quá gần, trong thở của Tần Tam Dã tràn ngập hương thơm ngọt ngào cô, xen lẫn mùi sữa của Tiểu An Bảo.
Anh bất động thanh sắc, yết hầu khẽ nuốt khan một cách vô thanh.
Giang Niệm đang nóng lòng câu trả lời, hề để ý đến sự đổi đàn ông.
Tần Tam Dã thực sự quá cao lớn, cô thể ngẩng đầu lên, kề sát hỏi:
“ tối nay quân bộ mở họp, gặp vị Đoàn trưởng Triệu ? Đoàn trưởng Triệu trông thế nào? Đẹp trai ?”
Đẹp trai ?
Hai chữ , chấn động trong đầu Tần Tam Dã.
Hóa thành gánh nặng ngàn cân, đè nặng trở trái tim mới nổi lên của .
Nếp nhăn giữa hai lông mày Tần Tam Dã trở nên rõ ràng hơn.
Anh vì ba chữ “Đoàn trưởng Triệu” , càng thêm bực bội khó hiểu, giống như lúc thấy từ “Học trưởng” .
Người đàn ông nhíu mày, giọng lạnh lùng.
“Tư lệnh Hạ chọn dựa năng lực, ngoại hình.”
Giang Niệm câu trả lời cô , nhưng với phận của Tần Tam Dã, việc để ý xem một đàn ông khác trai , cũng là một chuyện kỳ lạ.
Anh như , cũng trong dự đoán.
Hơn nữa, hẳn là ít thể trai sáng láng như Tần Tam Dã.
Giang Niệm tự bào chữa trong lòng, xong câu trả lời của Tần Tam Dã, cô cũng thất vọng, gật đầu như điều suy nghĩ.
Trong lồng n.g.ự.c Tần Tam Dã nặng nề, chút nghẹt, truy vấn:
“Sao cô quan tâm như ...”
Lời còn dứt, trong phòng truyền tiếng ê ê a a gọi của Tiểu An Bảo.
Giang Niệm vội vàng về phòng xem con, nhanh:
“ họp về muộn, nên trong bếp còn giữ nóng một ít đồ ăn, nếu đói thì ăn một chút, xem An An.”
Tần Tam Dã bếp, mở nắp nồi, một luồng nóng và mùi đồ ăn thoang thoảng xộc mặt.
Lập tức, sự nghẹn ngào trong lòng đàn ông an ủi.
Dù chỉ là bánh màn thầu, thì đó cũng là sự ngọt ngào.
Ai bảo vợ thương nhớ chứ.
...
Hai mươi phút .
Sau khi rửa mặt, Tần Tam Dã phòng.
Anh bước đến gần, lập tức thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Giường đôi kê sát bên cửa sổ, Giang Niệm vặn sát mép nhất.
Cô kéo tấm rèm họa tiết hoa nhí một khe hở, giống như hành động ghé khe cửa ban nãy, xuyên qua lớp kính ngoài sân tối đen.
Tiểu An Bảo bắt chước động tác của Giang Niệm, cũng ghé cửa sổ.
Cô bé còn , vững, chỉ thể dùng tay nhỏ cố gắng bám lấy rèm cửa, run rẩy lên.
Chỉ tiếc hai chân sức, lên vài giây, ngã nhào xuống giường.
May mắn m.ô.n.g nhỏ là thịt, bên lót chăn, ngã cũng đau.
Sau khi cô bé ngã, Giang Niệm sẽ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé.
Tiểu An Bảo cứ thế lên, ngã xuống, lên, như đang chơi trò chơi, một khúc khích.
Còn về Tần Tam Dã mới phòng...
Bị hai con quên bẵng .
Chỉ Tiểu An Bảo thương hại cha già , đầu thoáng qua, gọi một tiếng “Ba ba”, tiếp tục vịn cửa sổ ngoài.
Hắc hắc ~
Không đang gì ~
Tần Tam Dã như vô tình, lên tiếng hỏi:
“Vẫn còn đang xem Đoàn trưởng Triệu ?”
Giang Niệm vẫn đầu , “Ừm ừm.”
“Anh họp ở quân bộ, Đoàn trưởng Triệu chắc chắn cũng họp ở quân bộ. Hội nghị kết thúc, về lâu , Đoàn trưởng Triệu cũng nên về. Vợ và con Đoàn trưởng Triệu đến nhà mới, thể nào bỏ mặc cô nhi quả phụ mà quan tâm .”
Giang Niệm chuyện đầu cuối, lý lẽ rõ ràng, phân tích hợp lý.
cô , khi hội nghị kết thúc, Tần Tam Dã là đầu tiên rời khỏi phòng họp, dậy rời ánh mắt trêu chọc của một đám đàn ông lớn.
Trong quân đội ai mà chẳng Đội trưởng Tần của đội bay thương vợ, mỗi huấn luyện đặc biệt xong, là đầu tiên về nhà.
Tần Tam Dã để tâm đến những chuyện , vẫn luôn theo ý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-62-my-nhan-quyen-ru-dan-ong-ghen-tuong.html.]
Trước mắt.
Tần Tam Dã bóng lưng Giang Niệm, cảm giác phiền muộn mới tan biến, một nữa trở .
Nặng nề nghẹt thở trong ngực, so với ban nãy còn phiền muộn hơn.
Khoảng cách giữa hai lông mày cũng nhăn hơn một chút so với .
cặp con , mà một ai chú ý đến điều .
Ngay cả Tiểu An Bảo ngày thường thích bám lấy nhất, cũng dùng cái m.ô.n.g nhỏ đối diện với , cảm thấy trò chơi lên ngã xuống vui kinh khủng.
Ánh mắt Tần Tam Dã trầm xuống.
Anh , cánh tay giơ lên.
Rắc một tiếng.
Là tiếng dây điện kéo.
Ánh đèn tắt.
“A!”
Giang Niệm đột nhiên tối sầm mắt, theo bản năng phát tiếng kinh hô.
Tần Tam Dã trong khoảnh khắc tắt đèn, vươn tay , hết ôm Tiểu An Bảo lên.
Dù con bé còn nhỏ, gan cũng bé, sợ đột nhiên tắt đèn sẽ khiến cô con gái nhỏ sợ hãi.
“Khuya , nên ngủ.”
Tần Tam Dã ôm Tiểu An Bảo nửa xuống, ánh mắt vẫn luôn chú ý Giang Niệm, nghĩ thầm tối lửa tắt đèn gì , cô thấy thì sẽ ngoan ngoãn .
ai ngờ —
Trong phòng tắt đèn, bên ngoài phòng vặn bóng xuất hiện.
“Tới ! Đoàn trưởng Triệu về !”
Giang Niệm để rõ bóng dáng ngoài cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn áp sát tấm kính lạnh, đến vô cùng nghiêm túc.
Vẻ mặt vốn phiền muộn của Tần Tam Dã, trong nháy mắt trở nên khó coi hơn.
Anh trong bóng tối mờ ảo, bóng lưng kích động của Giang Niệm.
Vân Vũ
Trong lòng hậm hực nghĩ: Hừ, lúc về, cũng thấy cô hưng phấn như .
Cùng với sự hưng phấn kích động, còn Tiểu An Bảo trong lòng Tần Tam Dã.
Tiểu An Bảo thấy giọng Giang Niệm, quẫy đạp tay chân giãy , bò đến bên cửa sổ, xem cảnh tượng ngoài cửa sổ.
“An An, ngủ , động đậy.”
Tần Tam Dã duỗi tay, dịu dàng nhưng cường thế, đè c.h.ặ.t t.a.y chân Tiểu An Bảo.
Người cha già “bỏ rơi” bởi vợ, thể để con gái nhỏ “bỏ rơi” nữa.
“Y y ——”
Tiểu An Bảo phát tiếng nũng nịu sữa non.
Giang Niệm hề phát hiện sự phức tạp trong cảm xúc của đàn ông phía , bộ sự chú ý đều dồn bóng dáng ngoài phòng.
Trời tối, ánh trăng mờ.
Thật lòng mà , Giang Niệm rõ gương mặt cụ thể của Triệu Vệ Đông.
Cô chỉ thấy một bóng mơ hồ.
Rất cao, vạm vỡ, Đông Bắc điển hình, ngay cả từ bóng dáng cũng thể thấy khí thế của một Đoàn trưởng quân nhân.
Anh bước sân nhỏ, vì là đầu tiên đến, nên theo bản năng quét mắt một vòng cảnh vật xung quanh, ánh mắt dừng ở luống rau nhỏ và chuồng gà, đó mở cửa nhà.
Một đàn ông cao lớn vạm vỡ như , tiếng mở cửa nhẹ.
Giang Niệm chỉ tiếng kẽo kẹt nhỏ, sân nhỏ khôi phục sự yên tĩnh màn đêm.
Đi ư...
Trông vẻ chẳng gì đáng xem cả...
Giang Niệm lo lắng suốt cả tối, chỉ thấy vài như , trong lòng chút hụt hẫng thở dài.
Cô buông tấm rèm vén lên, nhẹ nhàng sửa sang , quyết định nóng vội nữa, dù cũng ở chung một sân nhỏ, luôn cơ hội gặp mặt.
Vẫn là ngủ thì hơn!
Giang Niệm nghĩ thông suốt, chuẩn xuống.
trong lúc hành động.
Cô trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, đối diện với một đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh.
Giọng đàn ông trầm thấp, “Xem xong ?”