Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 57: Tôi biết cô sẽ không

Cập nhật lúc: 2025-09-27 17:52:08
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khi Giang Niệm đang cẩn thận, lo lắng, Tần Tam Dã thể hiện sự bình tĩnh cực độ.

Anh cầm chiếc muỗng nhỏ, nhẹ nhàng khuấy súp khoai tây, động tác trôi chảy hề ngập ngừng.

Tiểu An Bảo bẹp bẹp cái miệng nhỏ, súp khoai tây mềm mại ấm áp bụng, cái miệng nhỏ trống rỗng lập tức há lớn về phía Tần Tam Dã.

Tần Tam Dã canh chuẩn thời gian đút một muỗng, tuyệt đối để Tiểu An Bảo thất vọng.

Anh đút Tiểu An Bảo, trả lời lời Giang Niệm .

Vân Vũ

“Sau chuyện như , cô tự quyết định là , cần cố ý hỏi ý kiến .”

Thật đơn giản, dứt khoát, giao quyền quyết định cho Giang Niệm.

Giang Niệm đang cầm một cái bánh màn thầu bột ngô, đang ăn từng miếng từng miếng, đột nhiên câu trả lời ngoài dự đoán, cô vội vàng .

Cô dùng sức nuốt xuống, vội vã hỏi:

“Vì chứ?”

Đôi mắt đen của Tần Tam Dã khẽ động, về phía cô, “Cái gì vì ?”

Giang Niệm , “Còn cái gì vì ? Đương nhiên là vì yên tâm giao Tiểu An Bảo cho như . Chẳng lẽ sợ...”

Nói đến đây.

Giang Niệm cố ý đè thấp giọng, còn nghiêng mặt sang bên.

Cô sợ Tiểu An Bảo sẽ hiểu, cố ý tránh ánh mắt của con.

“Chẳng lẽ sợ ... tổn thương con bé ?”

Cánh tay Tần Tam Dã cầm chiếc muỗng nhỏ thoáng dừng .

Hơi thở đổi tiếng động, đôi đồng tử đen thẫm một nữa quét qua Giang Niệm, ánh mắt trở nên đặc biệt thâm ý sâu xa.

Trong khoảnh khắc đó.

Giang Niệm đối diện với ánh mắt Tần Tam Dã, thể nhận dường như nhiều lời .

cuối cùng... thốt .

Tần Tam Dã vẫn dùng giọng điệu định, bình tĩnh ban nãy, trầm giọng .

cô sẽ . Bởi vì cô là của An An, cô yêu thích Tiểu An Bảo.”

Giang Niệm câu trả lời , khóe miệng lập tức cong lên thật cao.

Xem những nỗ lực mấy ngày nay của cô vô ích, mức độ tin tưởng của Tần Tam Dã đối với cô tăng lên vùn vụt, ngay cả con cái cũng thể yên tâm giao cho cô, thì còn gì lo lắng nữa.

Tần Tam Dã thấy dáng vẻ vui vẻ thôi của cô, âm thầm thu ánh mắt đang chăm chú Giang Niệm.

Trong đồng tử như đá hắc diệu thạch, một tia sáng vụt qua.

Bị giấu sâu trong đáy lòng.

Trên khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng như như nhếch lên.

Hai vợ chồng trẻ đều âm thầm mừng rỡ, một bên Tiểu An Bảo vui.

Bàn tay nhỏ của cô bé nắm thành nắm đ.ấ.m nhỏ, gõ lên mặt bàn ăn nhỏ, phát tiếng thịch thịch thịch.

Cái miệng nhỏ sáng bóng, há to về phía Tần Tam Dã.

“Ba ba... cơm cơm... Ba ba... cơm cơm...”

Cô bé kêu gào đòi ăn một cách thiết tha.

Trong tiếng gọi của con, Tần Tam Dã lập tức hồn, đút một muỗng súp khoai tây thổi nguội miệng Tiểu An Bảo.

Giang Niệm sự tương tác mật của hai cha con họ.

Nếu là ở kiếp , cô tuyệt đối thể tưởng tượng một giáo thảo quân đội uy phong lẫm liệt, thể ở nhà rửa tay nấu canh, còn pha sữa đút con.

Nếu Tần Tam Dã với dáng , mặc thêm một cái tạp dề đeo cổ của ...

Không dám nghĩ, dám nghĩ!

Giang Niệm vội nhét một miếng bánh màn thầu bột ngô miệng, lấp đầy những suy nghĩ miên man trong đầu.

Và cũng vì thế, cô bỏ qua ý nghĩa sâu xa trong lời hôm nay của Tần Tam Dã.

đây cũng là của Tiểu An Bảo, vì lúc đó Tần Tam Dã tin cô?

...

Chiều hôm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-57-toi-biet-co-se-khong.html.]

Tiểu An Bảo đang ngủ trưa trong phòng, Giang Niệm đang kiểm tra luống rau nhỏ của ngoài sân.

Những cây rau nhỏ gieo trồng mấy ngày mọc , tất cả đều thẳng lưng, còn cây mọc chiếc lá thứ ba.

Mầm cây thông thường đều hai lá, khi mọc đến lá thứ ba, gọi là lá thật.

Lá thật mọc , cũng nghĩa là rễ của cây nhận dinh dưỡng và nước, đang phát triển mạnh mẽ.

Tốc độ phát triển , vượt xa dự tính của Giang Niệm.

Chắc chắn là nhờ cô tưới nước suối linh tuyền, nên cây rau nhỏ mới lớn nhanh đặc biệt.

Cùng phát triển, còn con gà rừng Giang Niệm mua về.

Nhìn dáng vẻ hung dữ của con gà rừng, Giang Niệm còn tưởng là một con gà trống, ngờ là một con gà mái.

Mỗi ngày đều đẻ đều đặn hai quả trứng gà.

Giang Niệm tích trữ mấy ngày, một nửa trứng gà để trong nhà, dùng cho ăn uống hàng ngày; nửa còn bỏ gian Ngọc Trụy.

Cô lấy chiếc thùng ấp gà con nhiệt độ định 36 độ, tiến hành kế hoạch gây giống sinh sản cho gà rừng.

Mọi thứ đều tuần tự, đấy.

Giang Niệm đang xổm bên luống rau nhỏ nhổ cỏ dại, bên ngoài sân truyền đến tiếng gọi:

“Niệm tử, Niệm tử, cô nhà ?”

.”

Giang Niệm dậy, đầu nhô qua hàng rào.

mở cửa, mở thấy Chị Chu và Chị Lưu cùng các chị em khác hôm qua.

Các chị em buổi sáng bận rộn việc nhà, giữa trưa bận trông con, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ, coi như chút thời gian rảnh rỗi, thể trong khu nhà.

Vừa thấy Giang Niệm, các chị rạng rỡ như hoa xuân nở rộ.

Mặc kệ những nếp nhăn hiện mặt, họ đều vô cùng vui vẻ.

“Niệm tử, cô xem! Nhìn mặt xem, là mịn màng hơn nhiều ?”

“Tối qua về, liền theo lời cô . Rửa mặt , đắp cái mặt... cái mặt... mặt nạ , rửa mặt , xong bôi kem trắng da. Mới bôi một chút thôi, cả phòng thơm lừng .”

cũng dùng! Sáng nay dậy, chồng khen sắc mặt hồng hào hơn.”

“Lúc sờ mặt , cứ như là trở về tuổi 18 , thật là mịn màng!”

Các chị em vây quanh Giang Niệm, sôi nổi phản hồi báo cáo kịp thời về việc dùng thử.

Giang Niệm là chế tạo, cũng vui vẻ kém.

, “Các chị, chỉ cần các chị kiên trì dùng, hiệu quả nhất định sẽ càng ngày càng .”

“Nhất định dùng! Đồ như , nhất định kiên trì dùng.”

Chị Chu sờ sờ mặt, tươi hớn hở .

Cũng nhắc đến chuyện khác.

“Niệm tử, chuyện ở nhà trẻ, Chị Lưu đều kể với chúng ! Lần mà để gặp cái con Ngô San San đó, xem x.é to.ạc miệng nó !”

! Mấy xưởng quân khí , chính là ghen tị với chúng ! Ai mà chẳng ở khu gia đình quân đội chúng ở nhà cấp bốn sân nhỏ, còn họ ở xưởng quân khí thì vẫn ở ký túc xá, một nhà bốn năm miệng ăn chỉ mười mấy mét vuông.”

“Niệm tử, cô đừng sợ, nếu Ngô San San bắt nạt cô, các chị em sẽ bảo vệ cô.”

Các chị em đều lớn tuổi hơn Giang Niệm một chút, đều là những chất phác thiện lương.

Trước đây là nguyên chủ coi thường họ, bây giờ những đổi xảy Giang Niệm, họ đều thấy rõ, nên cũng đổi thái độ.

Họ gọi Giang Niệm một tiếng “Muội tử”, đó là thật sự xem Giang Niệm như em gái ruột của .

Giang Niệm xong trong lòng ấm áp, trấn an :

“Các chị, bắt nạt, hơn nữa ngay tại chỗ trả lời , chuyện gì to tát, cảm ơn các chị quan tâm.”

“Cô bắt nạt là , nhưng cũng cho mấy đó khu gia đình quân đội chúng dễ chọc! Mà cũng , mấy ngày nay thấy cô đưa con nhà trẻ, lẽ nào An An ốm ?”

“Không ốm.” Giang Niệm lắc đầu, “ bàn bạc với Tam Dã, tính tự chăm sóc con, gửi nhà trẻ nữa.”

 

 

 

 

 

Loading...