“Bảo bối , đây, ôm con một cái ?”
Theo tiếng Giang Niệm cất lên, đang chìm trong cảm xúc kinh ngạc chuyển thành Tần Tam Dã.
Anh từng thấy Giang Niệm chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng như , còn với đứa con mà cô ghét nhất.
Phải , cô từng bỏ Tiểu An Bảo sáu tháng tuổi ở nhà một , còn cô thì ngoài dạo trung tâm thương mại. Tiểu An Bảo sữa uống cũng đồ ăn, cứ nức nở trong căn phòng trống trải.
Sau là hàng xóm thấy tiếng yếu ớt của Tiểu An Bảo mới phá cửa , cứu con bé một mạng.
Vì chuyện , Tần Tam Dã và Giang Niệm chiến tranh lạnh một tháng, thậm chí đưa tiền lương hàng tháng cho cô.
Giang Niệm tiền, cuộc sống thể tiếp diễn, mới đành cúi đầu, hiếm hoi lời mềm mỏng.
Cho dù như , thái độ cô đối với con cái vẫn là né xa ba thước.
Dáng vẻ lúc , như đổi thành một khác.
Khoảnh khắc .
Giang Niệm tràn đầy tâm trí lo lắng cho đứa bé đáng thương, căn bản chú ý đến Tần Tam Dã đang bên cạnh.
Cô vẫn giơ cao cánh tay xuống.
Giọng càng mềm vài phần.
“An An, bảo bối của , mắt đỏ như ? Có tủi ở bên ngoài , ôm con dỗ một lát nhé?”
… Bảo bối ư?
Từ ngữ xa lạ, tác động mạnh ý thức của Tần Tam Dã.
Đôi mắt đen thẫm, kinh ngạc chợt lóe qua.
Người phụ nữ … thật sự vẫn là cô vợ thích gây chuyện của ?
Tần Tam Dã ngây một lát, Tiểu An Bảo thấy tiếng gọi của Giang Niệm, khẽ cựa quậy trong vòng tay .
Trẻ con bản năng yêu thích , cho dù Giang Niệm từng là một vô trách nhiệm, nhưng tình cảm từ cơ thể mang vẫn bao giờ đứt đoạn.
“Mẹ…”
Cơ thể nhỏ bé buông Tần Tam Dã , nhào về phía Giang Niệm.
Tần Tam Dã là lính huấn luyện bài bản, khả năng phản xạ là hàng đầu.
Anh thể nhanh chóng vớt cô nhóc mũm mĩm trở .
hiểu …
Tần Tam Dã buông lỏng tay.
Cứ như , cô nhóc mũm mĩm yên vị trong vòng tay Giang Niệm, cô ôm lấy chắc chắn.
Giang Niệm ở kiếp là sinh viên học viện Y học, đồng thời kiêm tu chuyên ngành hộ lý, chương trình học chuyên môn về cách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Tuy cô độc từ trong bụng , nhưng cô cách ôm trẻ con mà!
Xương cốt trẻ nhỏ phát triển, nhưng cơ thể nhiều thịt, mềm mụp như xương.
Người bình thường mới bế đầu, căn bản thể thích nghi.
Động tác Giang Niệm ôm Tiểu An Bảo thuần thục và chuẩn mực.
Ôm cô nhóc nhỏ xíu lòng, bàn tay còn thể nhẹ nhàng vỗ lưng con bé.
Trong ánh mắt Giang Niệm, tràn đầy sự yêu thương.
Cho dù mặt Tiểu An Bảo vết bớt chướng mắt, nhưng con bé vẫn là bảo bối cốt lõi của cô.
Sờ bàn tay nhỏ, sờ khuôn mặt nhỏ, áp ngửi mùi sữa Tiểu An Bảo.
Trong từng động tác, đều mềm mại và ấm áp.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-4-dai-bao-doi-roi-co-cho-no-bu-mot-hop.html.]
Tiểu An Bảo Giang Niệm ôm, trong khoảnh khắc như trở về cơ thể quen thuộc.
Con bé từng ở nơi ấm áp đó suốt chín tháng.
Từ khi rời , liền tìm thấy cảm giác đó nữa.
Giờ đây cuối cùng cũng gặp bao ngày xa cách.
Ngực , mềm mại, còn thơm tho.
Là thứ con bé yêu thích nhất.
Tiểu An Bảo trong lòng Giang Niệm, tự nhiên co ro thành một khối, bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy quần áo Giang Niệm, vành mắt càng ngày càng đỏ.
Từ từ, biến thành tiếng thút thít tủi .
“Ô… Ô… Ô…”
Miệng nhỏ bĩu , thút thít từng cơn.
là một đứa bé ngoan, ngay cả cũng là tiếng nhỏ xíu.
Điều càng khiến Giang Niệm đau lòng hơn.
“Bảo bối , An An của chúng , ôm là sẽ đỡ thôi!”
Giang Niệm dỗ dành nhẹ nhàng, chậm rãi đung đưa cánh tay, cho đứa bé cảm giác an nhiều hơn.
Tiểu An Bảo dính chặt n.g.ự.c Giang Niệm rời, lớp nước mờ nhạt ướt hàng mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm.
Trong tiếng thút thít nhỏ, con bé cứ cọ xát n.g.ự.c Giang Niệm từng chút một.
“Ô ô… Mẹ… Ô ô… Nai nai… Mẹ… Nai nai…”
Giọng tủi kèm theo lời van nài.
Giang Niệm lúc đang trong cuộc thiên nhân giao chiến dữ dội.
Một bên là sự hổ nóng bừng cả , một bên là nỗi đau lòng ngập tràn dành cho đứa bé.
Cuối cùng, đôi mắt to ngập nước của Tiểu An Bảo, cô bại trận trong tâm trạng hối tự trách.
Cô mang thai !
Cho b.ú một cái thì !
Cho b.ú thì cho bú!
Giang Niệm nhắm nghiền đôi mắt nóng bừng, đó đưa tay cởi cúc áo cổ.
Ngón tay động, đột nhiên khựng .
Khoan !
Không đúng !
Cô cho con bú, nhưng bên cạnh còn một đàn ông đang chằm chằm cô.
Chuyện là thế nào đây…
Giang Niệm ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn về phía Tần Tam Dã.
“Anh… Anh ngoài , cho con bú.”