Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 30: Trong sân, một màn gà bay chó sủa
Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:27:19
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Niệm hề do dự, hôm nay cô cắt đứt quan hệ với Trần Mỹ Lệ.
Cô đang chuẩn lên tiếng, ngược Trần Mỹ Lệ kêu lên .
“A— a— đau quá— chân đau quá—”
“Khắc khắc đát, khắc khắc đát—”
Vân Vũ
Trần Mỹ Lệ kêu thảm thiết chói tai, mặt mày méo mó, luống cuống dậm chân né tránh.
Mu bàn chân cô những cú mổ sắc nhọn đau điếng, ngừng tìm cách tránh né.
Giang Niệm cúi đầu , vẻ mặt căng thẳng biến mất, lập tức phá lên.
Thì Trần Mỹ Lệ lúc nãy cửa, hấp tấp xông , xuống đất, một chân giẫm lên chỗ cám Giang Niệm rắc.
Con gà rừng đang điên cuồng kiếm ăn, mỏ nhọn mổ cám.
Ăn ăn, liền ăn đến chân Trần Mỹ Lệ.
Từng nhịp từng nhịp.
Mổ mạnh.
Trần Mỹ Lệ đau đến chịu nổi, chạy vòng quanh trong sân nhà Giang Niệm.
cám dính đế giày cô , cô đến , gà rừng đuổi theo đến đó.
Trong chốc lát, trong sân tràn ngập tiếng kêu của Trần Mỹ Lệ.
“A… chân … đau quá… Gà tạp nham ở , hung dữ như …”
“Khắc khắc đát— khắc khắc đát— khắc khắc đát—”
Sức chiến đấu của gà rừng thật kinh , dọa Trần Mỹ Lệ chạy khắp nơi, trong sân diễn một màn gà bay chó sủa.
Khóe miệng Giang Niệm giật giật, ý vẫn còn môi, cô lớn tiếng .
“Chị Trần, chị xem gà mua , đây thấy . Đây là gà thả vườn chính tông núi cao, hoang dã, đặc biệt hoạt bát hiếu động.”
Hoạt bát hiếu động thấy, chỉ thấy nó hiếu chiến.
Trần Mỹ Lệ vài phút còn tính toán mổ gà hầm canh, cô cũng thể ăn chung một chén, ai ngờ vài phút , một con gà rừng bắt nạt.
Chỉ cần chân cô chạm đất, cái mỏ nhọn hoắt của gà liền mổ tới.
Lực đó, đau thấu trời.
Cô đá mạnh con gà rừng một cái, ai ngờ con gà rừng hành động nhanh như chớp, linh hoạt né tránh.
Trần Mỹ Lệ thật sự chịu nổi, đành xám xịt chạy khỏi sân nhà Giang Niệm.
Cô bên ngoài sân, dây thừng ở chân gà rừng đủ dài, đuổi ngoài , chỉ chặn ngay cổng.
Trần Mỹ Lệ thở phào một lớn.
“Em Niệm, gà hung dữ như , chẳng lẽ em sợ mổ ? Nhà em còn con nhỏ đó, tuyệt đối đừng giữ , bằng gi·ết .”
“Gà nhà hung dữ ? thấy thế. Nó từng mổ khác, chị Trần là đầu tiên đó.”
Giang Niệm rắc một nắm thức ăn gà, ngay gần cổng sân.
Gà rừng khắc khắc kêu, tại chỗ ăn cám.
Trần Mỹ Lệ ngoài cửa, tưởng con gà rừng đuổi theo ngoài, sợ đến run bắn.
Cô lùi vài bước.
Nhìn Giang Niệm trong sân, cánh cửa gà rừng chặn.
Trần Mỹ Lệ đành từ bỏ ý đồ, chạy thục mạng.
“Em Niệm, … nhà còn việc, hẹn ngày mai đến chuyện…”
Đây đại khái chính là ác nhân sợ súc sinh.
Giang Niệm cúi sờ sờ bộ lông óng mượt của gà rừng, khen ngợi.
“Làm lắm!”
Sau lời khen của chủ nhân, gà rừng thưởng thêm một nắm thức ăn.
________________________________________
Giang Niệm phòng con.
Chẳng bao lâu, khách mới đến thăm.
Một bóng ở ngoài sân nhà cô, ngừng, nhưng bước cổng.
Giang Niệm nghĩ Trần Mỹ Lệ từ bỏ ý định, .
Ngẩng đầu , thấy khuôn mặt mệt mỏi và vàng vọt của Hoàng Quế Hương.
Cô thức cả đêm chăm sóc con, sáng sớm đưa con về nhà, tiếp tục bận rộn nấu bữa sáng dọn dẹp nhà cửa, trong lòng vẫn luôn canh cánh để lời cảm ơn với Giang Niệm.
Hai tay xách đầy đồ đạc, đến sân nhà Giang Niệm, nhưng ngại ngùng thế nào để bước .
Giang Niệm Hoàng Quế Hương nhất định sẽ đến, cũng cô khó mà mở lời.
Chỉ là ngờ Hoàng Quế Hương đến sớm như , còn ngay Trần Mỹ Lệ.
Giang Niệm thấy Hoàng Quế Hương, chủ động chào hỏi .
“Chị Hoàng, chị tìm ? Mau , ngoài trời nắng lắm, chúng phòng chuyện.”
“…Được… Được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-30-trong-san-mot-man-ga-bay-cho-sua.html.]
Hoàng Quế Hương đầy tay đồ đạc, vẻ mặt hổ, Giang Niệm tiếp đón, cũng ngơ ngác, cuối cùng đến gần nhà, gần như chân nọ đá chân .
Vào nhà.
Tiểu An Bảo đang ghế tập , vòng vòng trong phòng khách.
Cô bé thấy lạ, nhón chân, bước từng bước, ụt ụt tiến gần Giang Niệm.
Dán Giang Niệm , cô bé cúi đầu.
Như là Hoàng Quế Hương dọa sợ, nhút nhát rụt rè.
Hoàng Quế Hương bên cạnh hổ, đồ vật trong tay buông, cũng yên, cũng xong.
Đặc biệt là thấy sự sợ hãi đối với mặt Tiểu An Bảo, cô càng thêm lúng túng tay chân.
Giang Niệm sờ sờ đầu Tiểu An Bảo, sờ tay con, tiếng động trấn an.
Xác định Tiểu An Bảo , cô một nữa với Hoàng Quế Hương.
“Chị Hoàng, , đừng nữa, chúng chuyện.”
Dưới sự mời mọc hết đến khác của Giang Niệm, Hoàng Quế Hương mới coi như đặt m.ô.n.g xuống ghế.
Từ ngoài sân đến trong phòng, Hoàng Quế Hương nín nhịn suốt quãng đường.
Cô tính tình liệt, thẳng thắn, lời gì dễ dễ , chỉ cần nghĩ đến là hết, hơn nữa giọng cũng lớn, nên vẻ hỏa khí cao.
Kỳ thực đó là bất đắc dĩ.
Cô ở nông thôn, chồng nhập ngũ ở bên, cô một nuôi con, trong nhà một đống bà bà đại cô cô em dâu, còn hàng xóm xung quanh, ai nấy đều là bạch nhãn lang, chỉ chằm chằm khoản trợ cấp hàng tháng trong tay cô.
Cô nếu hung hãn cương liệt như , sớm những đó ăn tươi nuốt sống, con cái nhà cô đừng hòng ăn một miếng cơm no.
Cái thói quen mười mấy năm, khắc sâu xương cốt, đến khu nhà quân nhân cũng sửa .
Hoàng Quế Hương cạnh Giang Niệm, cả khó chịu, lời trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô nhắm mắt , hạ quyết tâm.
“Giang Niệm, xin cô! Cô hôm qua mạo hiểm cứu con út nhà , đối với Hoàng Quế Hương mà , là ơn nghĩa trời biển, dùng cả đời báo đáp cô cũng hết. Chỉ cần nghĩ đến những chuyện với cô đây, còn mặt mũi nào, hận thể tìm cái khe đất chui xuống.
Hoàng Quế Hương là tiểu nhân, cô là đại nhân, là cô so đo hiềm khích đây, con út nhà mới thể sống sót.
Đây là chút lễ vật chuẩn , hy vọng cô thể nhận lấy. Nếu cô vẫn thấy đủ, trong lòng thoải mái, đánh mắng , tuyệt đối than vãn nửa lời.”
Hoàng Quế Hương lên tiếng, lộp bộp một tràng.
Còn đẩy hết đồ vật xách trong tay, xào xạc về phía Giang Niệm.
Cô ngẩng đầu, nữa cam đoan với Giang Niệm.
“ đều là thật lòng, cô tin , chỉ cần cô một lời, bảo trâu ngựa cũng !”
Giang Niệm xong những lời dõng dạc hùng hồn , trong lòng thêm nhiều sự hiểu về Hoàng Quế Hương.
Cũng hiểu câu của Lương Ngọc Tú đây.
Hoàng Quế Hương là , chỉ là tính tình thẳng thắn, chuyện trực tiếp.
Ngay cả lời cảm ơn, cũng mới mẻ.
Kỳ thực, như mới là dễ qua nhất, bởi vì họ nghĩ gì nấy, gì vòng vo, quang minh lạc hơn Trần Mỹ Lệ nhiều.
“Chị Hoàng, tin lời chị. chúng hiện tại là xã hội giải phóng, thời đại dân chủ, bình đẳng. Chị trâu ngựa cho , chẳng thành giai cấp địa chủ, là sẽ phê bình.”
Hoàng Quế Hương ngờ tầng ý nghĩa .
Nghe Giang Niệm xong, cô ngây , thế nào cho .
Giang Niệm tiếp tục .
“Hơn nữa, chúng cùng ở chung một khu tập thể, đều là hàng xóm, giúp đỡ lẫn là điều nên . Hôm qua giúp chị, chắc chắn cũng lúc cần chị giúp, tính là ơn nghĩa gì cả, chỉ cần qua nhiều với là .”
Ân cứu mạng lớn như trời, biến thành sự giúp đỡ lẫn trong miệng Giang Niệm.
Hoàng Quế Hương Giang Niệm, kinh ngạc đến mức nên lời.
Cô khuôn mặt , ngũ quan nổi bật, khí chất ôn nhu, khi chuyện, giọng mềm mại, từ tốn ung dung, một sự cứng cỏi.
Người phụ nữ như , cứ như tiểu thư khuê các sân khấu.
Quan trọng hơn là, Giang Niệm cũng lợi dụng sự áy náy của cô , cô khó xử.
Khác với Giang Niệm đây, khác với Giang Niệm từng cãi với cô , khác với Giang Niệm trong lời đồn.
Cứ như đổi một .
rốt cuộc, cái nào mới là thật?
“Cô… Cô… Giang Niệm, chẳng lẽ cô giận ? Trước … cứ cô, còn khó như …”
“Chị Hoàng, chị cũng đó là chuyện . Hơn nữa , còn dùng bát tạt nước bẩn lên chị. Chúng đều từng sai, bằng cứ gạt bỏ hết , xem như từng xảy gì. Ai cũng cần giận, chị chịu ?”
Giang Niệm nhạt, từ tốn .
Mâu thuẫn giữa cô và Hoàng Quế Hương, sai lúc ban đầu, thật sự là nguyên chủ.
Cho nên họ huề , ai cũng nợ ai.