Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 29: Hổ không gầm, tưởng thành mèo bệnh

Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:27:18
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tam Dã một bên nhanh chóng đưa tay, từ trong lòng Lương Ngọc Tú đón lấy Tiểu An Bảo, kéo lòng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng con gái.

Anh Giang Niệm một cái , “ dỗ con, các cô chuyện.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Ngọc Tú và một quân tẩu khác, Tần Tam Dã quen thuộc ôm con, nhẹ nhàng dỗ dành, về phòng trong.

Xem Đội trưởng Tần ở nhà cũng thường xuyên chăm sóc con cái…

Các cô từng thấy mặt của Tần Tam Dã, đến ngây .

“Chị Ngọc Tú.”

Giang Niệm lên tiếng nhắc nhở.

Lương Ngọc Tú lúc mới thu ánh mắt, vội vàng chuyện chính.

“A Niệm, đây là đồ của cô, mau xem thiếu gì . Nếu ai dám động đồ của cô, nhất định sẽ đòi công bằng cho cô!”

Một quân tẩu khác đặt đồ vật trong tay xuống, giỏ tre và con gà rừng vẫn đầy ắp, gà rừng vẫn còn nhảy nhót.

Giang Niệm để ý những chi tiết nhỏ , mà lo lắng hỏi gấp.

“Đứa bé rơi xuống sông thế nào ?”

“Mạng thì nhặt , nhưng đứa bé còn nhỏ, gặp chuyện như dọa mất hồn. Hoàng Quế Hương đưa con bé đến đội vệ sinh quân khu, hình như truyền nước biển, chắc là tối nay bệnh xá .”

Lương Ngọc Tú cũng hiểu rõ lắm tình hình, chỉ sơ qua.

Giang Niệm đứa bé đến đội vệ sinh, quân y chăm sóc, cũng yên tâm.

chuyện thêm vài câu với Lương Ngọc Tú, nghĩ đến Tần Tam Dã còn đang đợi trong phòng, cũng nhiều liền cáo từ.

Giang Niệm buộc dây thừng ở chân con gà rừng cột sân, đó xách giỏ tre phòng.

Trong phòng.

Tần Tam Dã dỗ Tiểu An Bảo ngoan ngoãn.

Anh một tay ôm con, một tay cầm bình sữa, đang cho Tiểu An Bảo bú.

Tiểu An Bảo lộc cộc lộc cộc mút núm v.ú cao su, cơ thể nhỏ mềm mại tựa vai Tần Tam Dã.

Vừa thấy Giang Niệm, đôi mắt đỏ hoe mở to, ánh mắt tủi qua.

Cô bé thèm b.ú nữa, ư ử gọi Giang Niệm.

“Đưa An An cho , ôm con một lát.”

Giang Niệm nhận Tiểu An Bảo từ lòng Tần Tam Dã, dịu dàng ôm lấy.

“Bảo bối, ôm con. Sữa còn uống ?”

“Lộc cộc… Muốn… sữa…”

Tiểu An Bảo phát âm tiết đơn bằng giọng trẻ con.

“Được, ôm con uống sữa.”

Giang Niệm đặt bình sữa trở tay Tiểu An Bảo, đỡ bàn tay nhỏ bé của con, con uống sữa.

Tiểu An Bảo về tới vòng tay quen thuộc, ấm áp, cảm xúc tủi dần tan biến, sức uống sữa cũng mạnh hơn.

Lộc cộc… Lộc cộc…

Nuốt chửng từng ngụm lớn.

Giang Niệm và Tần Tam Dã cùng ở bên Tiểu An Bảo, hai lẳng lặng dịu dàng con.

________________________________________

Quân khu, phòng y tế.

Một năm sáu tuổi giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi, cổ tay cắm kim, đang truyền dịch.

Cậu bé nhắm mắt ngủ , ngủ hề yên , cơ thể nhỏ bé thường xuyên run rẩy trong mơ.

Hoàng Quế Hương canh giữ bên cạnh, khi con trai bất an run rẩy, cô lập tức đưa tay vỗ nhẹ trấn an.

“Thằng út, má ở đây, chúng sợ, sợ…”

Hoàng Quế Hương con trai như , sắc mặt lắm, đôi môi khô nứt trắng bệch cũng chú ý tới.

Tâm trí cô đều dồn hết con trai, rời nửa bước.

Vân Vũ

“Quế Hương, lời bác sĩ cô cũng đó, cô con trai cô gì nghiêm trọng, ngủ một giấc dậy, ngày mai là thể khỏe. Còn cô, uống chén nước, ăn chút gì , đừng để đứa bé , mà cô gục , yên tâm.”

Hoàng Quế Hương cổ họng khô khốc, nên lời.

Lưu tẩu tử cùng , nhét tay cô một ly nước đường trắng nóng hổi, nhét thêm một cái màn thầu.

Hoàng Quế Hương uống nước đường trắng xong, cả mới chút sức sống.

Lưu tẩu tử bên cạnh, hạ thấp giọng, tiếp tục nhỏ nhẹ .

“Bác sĩ còn , lúc ở bờ sông, Giang Niệm cấp cứu cho thằng út nhà cô gọi là… gọi là… tâm cái gì hô cái gì… đó đều là chuyên môn, bình thường căn bản hiểu những thứ , may mắn Giang Niệm ở đó.”

Hoàng Quế Hương khi nhuận giọng, mệt mỏi lên tiếng, “ , nếu , con út nhà bây giờ ch·ết .”

“Cô , thu tính nết của , nhất định cảm ơn Giang Niệm một cách tử tế.”

Hoàng Quế Hương cúi đầu, ngừng gật đầu mạnh mẽ.

Mấy giờ , cô cầu xin thảm thiết, nhưng ai thể đưa tay giúp đỡ, tình cảnh tuyệt vọng đó, tất cả đều rõ ràng mắt.

Lúc đó, cô tuyệt đối ngờ, cứu con cô, chính là Giang Niệm.

Là Giang Niệm màng nguy hiểm bản nhảy xuống khi tình huống nguy cấp nhất.

Cũng là Giang Niệm, dùng kiến thức y học của , thời điểm then chốt nhất, đứa trẻ hồi phục hô hấp, cuối cùng sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-29-ho-khong-gam-tuong-thanh-meo-benh.html.]

Thế nhưng…

Mấy ngày họ còn cãi một trận lớn, náo loạn đến mức như nước với lửa, còn tìm đến đội điều tra nữa chứ.

chẳng lẽ thật sự để bụng chút nào?

“Cầu cao như , xuống xem một cái thấy hoảng … Giang Niệm cô nhảy xuống , sợ hãi chút nào… Trong bụng cô còn con nữa chứ…”

Lưu tẩu tử lẩm bẩm tự bên cạnh, vô cùng khó hiểu.

Trong lòng Hoàng Quế Hương, chẳng cũng hoang mang tương tự.

Giang Niệm như thế , giống những gì cô đây chút nào…

________________________________________

Hôm .

Tiểu An Bảo ngày hôm qua chịu kinh sợ, lớn một trận, Giang Niệm đau lòng con, nỡ đưa con đến nhà trẻ nữa.

Sau khi bàn bạc với Tần Tam Dã, cô để con ở nhà một ngày, do Giang Niệm chăm sóc.

Tiểu An Bảo dường như cũng cần nhà trẻ, thể ở bên cả ngày, từ sáng sớm, đôi mắt sáng lấp lánh.

Khóe miệng cứ nhếch lên, vui vẻ, bữa sáng còn ăn thêm nửa chén cháo bột.

Giang Niệm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con, tròn tròn, vẫn còn gian để mập thêm chút thịt nữa.

Trẻ con mà, mập mạp mới đáng yêu nhất.

Sau khi ăn sáng.

Giang Niệm đặt Tiểu An Bảo ghế tập , để con nhón chân, chập chững vòng quanh.

Ghế tập là Tần Tam Dã tự tay , mỗi khối gỗ đều mài nhẵn bóng, còn treo chuông gió lên ghế.

Khi Tiểu An Bảo di chuyển, chuông gió sẽ phát tiếng vang giòn tan.

Leng keng leng keng, leng keng leng keng.

Tiểu An Bảo thích tiếng chuông, hai chân bước càng tích cực hơn.

Giang Niệm chơi với con một lát, đó nắm một nắm cám, sân cho gà ăn.

Con gà rừng vốn dĩ thịt gà nhiều, Giang Niệm mua nó là để gây giống, dứt khoát nuôi trong sân, buổi sáng còn gáy nữa.

Một nắm thức ăn gà rắc xuống.

Con gà rừng khắc khắc đát kêu lên, ngừng mổ đất tìm cám ăn.

Cùng lúc đó.

Cũng theo mùi mà đến.

“Em Niệm, hôm nay dậy sớm ghê.”

Giọng Trần Mỹ Lệ xuất hiện, Giang Niệm lập tức nhíu mày.

tục ngữ , đưa tay đánh , Trần Mỹ Lệ vẻ ngoài khách sáo, khá hảo.

ân cần hỏi thăm Giang Niệm.

“Hôm qua buổi chiều ở khu tập thể, chuyện lớn xảy . Con trai Hoàng Quế Hương rơi xuống sông, là em nhảy xuống cứu hả?”

“Trời đất ơi! Em Niệm , em nghĩ nhiều hơn cho bản , trong bụng em còn con đó, lỡ xảy bất trắc gì thì ?”

“Hơn nữa cái bà Hoàng Quế Hương đó, cái miệng bà chỉ bậy bạ khắp khu. Mấy chuyện của em, đều là bà khắp khu đó. Các em đây mới cãi một trận , em thể giúp loại đó!”

Giang Niệm và Trần Mỹ Lệ cùng trong sân.

Trần Mỹ Lệ một cái, hỏi.

“Chị Trần, theo ý chị, nên thấy ch·ết cứu, trơ mắt con trai Hoàng Quế Hương ch·ết đuối?”

…”

Trần Mỹ Lệ cần suy nghĩ, buột miệng thốt .

Thấy sắc mặt Giang Niệm vẻ lạ.

Trần Mỹ Lệ chợt nhận sai.

“Không ! Em Niệm, ý đó. Ý là, lúc đó hiện trường nhiều như , dù thật sự cứu , cũng để khác cứu, đến lượt em, Hoàng Quế Hương ngày thường đối xử với em tệ như , các em là kẻ thù mà.”

Trần Mỹ Lệ tự cho là thông minh giải thích một hồi.

Giang Niệm xong, cau mày sâu sắc, vẻ mặt vui.

Trần Mỹ Lệ giỏi sắc mặt đoán ý, nhận lời giải thích của Giang Niệm hài lòng, dứt khoát chuyển đề tài ngay.

“Thôi thôi, chúng chuyện nữa. Chị thấy em bình an vô sự, vạn sự bình an, . Chúng chuyện khác…”

“Em Niệm, hôm qua em thành, tiệm cơm quốc doanh ăn ngon ? Hay là trung tâm thương mại mua quần áo mới? em còn chợ, mua một con gà về cho quân khu hả? Gà ? Có định hầm canh ăn ?”

Cái miệng Trần Mỹ Lệ, lộp bộp một tràng.

Lời ngoài chuyện ăn uống lợi ích, giọng điệu tò mò, nhưng trong mắt là sự tham lam.

Giang Niệm hôm qua gì, mua gì, cô đều hết.

Cảm giác khác rình rập từ lưng , khiến Giang Niệm một trận lạnh gáy và chán ghét.

Hổ gầm, thật sự coi cô là con dê đợi thịt ?

 

 

 

 

Loading...