Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 28: Sao lại... không hôn nữa?

Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:27:17
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần cuối cùng hai hôn là mấy ngày .

Khi đó Giang Niệm trong lúc ngủ mơ, tuy cảm giác, nhưng ý thức chập chờn, cứ tưởng là giả.

hồi tưởng , là thật, vẫn chút cảm giác chân thật.

Mà giờ phút , nhiệt độ cơ thể cuồn cuộn ngừng truyền đến từ Tần Tam Dã, dán chặt cô, cảm giác cuộn trào trong cơ thể cô.

Đều là rõ ràng, chân thật.

Thậm chí ngay cả tiếng thở dốc nhỏ bé nhưng dồn dập của cả hai, đều rõ mồn một.

Nụ hôn của Tần Tam Dã, chỉ sâu, mà còn bá đạo.

Giống như sư tử thảo nguyên, xâm chiếm tất cả thuộc về Giang Niệm.

Giang Niệm khi còn kịp phản ứng, chìm đắm trong sự môi lưỡi giao triền.

Ngay đó, cơ thể cô mềm nhũn vô lực, thể chống cự.

Hơn nữa...

Trong lòng Giang Niệm, cũng hề chút bài xích nào.

Ngược là đắm chìm trong đó.

Thì ... hôn là cảm giác .

Giống như khi mơ, thơm tho, nhẹ nhàng, như kẹo bông gòn .

Trong vô thức.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể Giang Niệm đều dựa Tần Tam Dã.

Bàn tay chỉ ôm eo cô, lòng bàn tay còn nắm lấy quần áo ướt sũng của cô, cuồng dã tiến sâu bên trong.

Cuối cùng, chính là cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, kéo về một tia lý trí của Tần Tam Dã.

Giang Niệm vẫn quần áo.

Toàn cô đang tí tách nhỏ nước.

Yết hầu Tần Tam Dã lăn xuống một cái, cọ xát nặng nề.

Anh đột nhiên buông tay.

Cuối cùng cũng đành lòng buông Giang Niệm .

Khoảnh khắc Giang Niệm giành tự do, cả cô vẫn còn mơ màng.

Cô ngửa đầu mờ mịt, khuôn mặt trắng nõn đầy ửng hồng, miệng hé mở, đôi môi đỏ mọng chu lên.

Cả đôi mắt cô nữa, nước lượn lờ, ánh mắt đầy vẻ...

Cô cứ như Tần Tam Dã, vẫn kịp phản ứng chuyện gì xảy .

Sao ... hôn nữa?

Trong đôi mắt ngập nước đó, ẩn chứa sự khao khát.

Nếu đợi đến khi Giang Niệm ý thức điều , lẽ cô sẽ hổ vì phản ứng sinh lý lúc của .

trái tim cô, là thật sự đến gần đàn ông mặt.

Trên nét mặt Tần Tam Dã, cũng dấu vết của dục vọng.

Đôi con ngươi sâu thẳm, đang chăm chú Giang Niệm.

Giọng khàn khàn, trầm thấp quyến rũ.

“Niệm Niệm…”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng, khiến Giang Niệm kìm , cơ thể run lên một cái.

Cô đang run rẩy.

Ánh mắt Tần Tam Dã ôn nhu, như thủy triều đang tràn .

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ bừng của Giang Niệm.

“Niệm Niệm, cô là học y, chữa bệnh cứu là bản năng bẩm sinh của cô, sẽ yêu cầu cô đổi điều . mà—”

Anh thoáng tăng tông giọng, vẫn dịu dàng.

hy vọng khi cứu , cô hết thể chăm sóc bản . Niệm Niệm, đừng quên, cô còn đang mang thai.”

Đôi mắt Giang Niệm run rẩy càng dữ dội hơn.

Nghe xong lời Tần Tam Dã , cô hiểu sự lo lắng sợ hãi của đàn ông ở bờ sông rốt cuộc là vì điều gì.

Giang Niệm quên…

Khi nhảy xuống từ cây cầu cao, trong mắt cô chỉ đứa bé trong nước sông, quên mất là một thai phụ.

Đó là một sự nguy hiểm đến nhường nào!

Nếu cơ thể cô yếu hơn một chút, nếu cẩn thận va đá ngầm đáy sông, nếu…

Có quá nhiều quá nhiều tai nạn thể xảy .

thể mất đứa bé trong bụng.

Đứa bé trong bụng cô, chỉ là của một cô, mà còn là của Tần Tam Dã.

Nghĩ đến đây.

Trên mặt Giang Niệm hiện lên sự kinh hoàng, bàn tay cô theo bản năng vuốt ve bụng.

…”

gì đó với Tần Tam Dã, nhưng cảm thấy lòng rối bời, lời giải thích.

Tần Tam Dã trách mắng sự bốc đồng của Giang Niệm, thậm chí hiểu quyết định cứu ngay lập tức của cô.

Dù trong lòng lo lắng đến mấy, vẫn bình tĩnh giảng giải đạo lý với Giang Niệm, chứ là mệnh lệnh cứng rắn.

Sự dịu dàng lời , là chí mạng nhất.

Cũng càng khiến Giang Niệm áy náy.

Người đàn ông cao lớn lạnh lùng, cứ như đ.â.m thẳng đáy lòng cô.

Tần Tam Dã cần Giang Niệm giải thích xin , thần sắc của Giang Niệm, hiểu.

Như là đủ .

Tần Tam Dã nữa dặn dò.

“Cô mau quần áo, đun nước nóng, đừng để cảm lạnh nữa.”

Nói .

Tần Tam Dã rời khỏi phòng, bóng dáng biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-28-sao-lai-khong-hon-nua.html.]

Trong phòng, thở ái còn vương của , cùng với nhịp tim mất kiểm soát của Giang Niệm, đều lâu thể bình phục.

________________________________________

“Hắt xì—”

Giang Niệm tắm nước nóng xong, quần áo, dùng khăn lau mái tóc đen mềm, bước khỏi phòng, cô liền hắt xì một cái.

Giây tiếp theo.

Một cái ly bốc nóng đặt mặt Giang Niệm.

Tần Tam Dã thúc giục, “Uống cái .”

Giang Niệm xoa xoa mũi, ngửi thấy một mùi gừng tươi cay kích thích.

Đây là một ly nước gừng tươi nóng.

Giang Niệm từ nhỏ thích mùi gừng, cũng thích uống thuốc khi bệnh.

Cô tuy là sinh viên y khoa, hiểu rõ tầm quan trọng của việc uống thuốc, nhưng cố tình y giả bất tự y (thầy thuốc tự chữa bệnh cho ), trong chuyện chút yếu đuối.

Nhìn cái ly nước gừng nóng hổi đó, cô khẽ nhíu mày.

Cô nhẹ giọng kháng nghị với Tần Tam Dã, “Có thể uống , thích mùi .”

bỏ đường đỏ nấu cùng, là ngọt, đắng.”

Tần Tam Dã giải thích, cái ly vẫn đưa mặt Giang Niệm, nhíu mày kiên trì .

“Cô hắt xì, uống cái thể phòng cảm lạnh.”

Tần Tam Dã lúc , chút khác so với lúc ở trong phòng, rút sự lưu luyến, thần sắc khôi phục lạnh lùng, càng giống bình thường, vẻ cường thế bá đạo.

Đó là khí thế luyện từ năm tháng trong quân đội, khiến nhiều e sợ.

Giang Niệm chẳng hề bận tâm những điều đó.

Bởi vì cô thấy mặt khác thường ngày của Tần Tam Dã, càng sâu sắc cảm nhận sự dịu dàng lưu luyến vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ của đàn ông.

Thôi !

Uống thì uống!

Giang Niệm hít sâu một , quyết định trong lòng.

Cô đưa tay cầm lấy cái ly, đầu ngón tay chạm , bỏng một chút.

“A—”

Ly nước gừng đường đỏ nóng hổi đầy ắp, ly thủy tinh nóng bỏng.

Đầu ngón tay cô lập tức đỏ lên.

“Để xem.”

Tần Tam Dã lập tức nắm lấy tay Giang Niệm, đặt trong lòng bàn tay , cẩn thận kiểm tra đầu ngón tay cô, vuốt ve làn da bỏng đỏ.

Cẩn thận, thận trọng.

Cứ như đó là một v·ết th·ương nghiêm trọng .

Xác nhận mới buông tay.

“Cô đợi chút, thổi.”

Tần Tam Dã cầm lấy ly nước gừng đường đỏ, từ từ, nhẹ nhàng thổi.

Giang Niệm ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêng nghiêm túc chuyên chú của Tần Tam Dã, đột nhiên cảm thấy nước gừng đường đỏ dường như cũng còn đáng ghét như .

Chờ Tần Tam Dã thổi nguội bớt, Giang Niệm nhận lấy, nhăn mày nhấp từng ngụm uống hết, còn đưa cái ly cho Tần Tam Dã xem.

uống hết , cái thể yên tâm ?”

“Ừ. Trước khi ngủ tối, và sáng mai, đều đo nhiệt một , lúc đó sẽ nhắc cô.”

“Rồi , đều chứ gì?”

Giang Niệm lẩm bẩm trong miệng, nhưng mặt nở nụ , đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Cặp vợ chồng son trong phòng đang trò chuyện.

Vân Vũ

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, tới.

Thình thịch thình thịch.

“Đội trưởng Tần, A Niệm, hai trong phòng ?”

Tần Tam Dã qua mở cửa, Giang Niệm theo .

Ngoài cửa là Lương Ngọc Tú, cùng với một quân tẩu khác.

Lương Ngọc Tú đang ôm Tiểu An Bảo trong tay.

Một phụ nữ khác xách theo giỏ tre, cùng với một con gà rừng, chính là những thứ Giang Niệm quên cầu khi cứu .

Lương Ngọc Tú thấy Giang Niệm bộ quần áo khác, sắc mặt hồng hào, tinh thần đầy đủ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn còn sợ hãi .

“A Niệm, thấy cô mới yên tâm. Vừa cô nhảy từ cầu xuống, thật sự sợ ch·ết khiếp! Cô là thai phụ, nếu xảy chuyện gì thì ! Chúng ăn với Đội trưởng Tần như thế nào!”

“Lúc đó nghĩ nhiều như , cứu quan trọng.”

Giang Niệm bên cạnh Tần Tam Dã, điềm tĩnh một cái, kích động, cũng kể công.

Sự chú ý của cô, đổ dồn đứa bé.

Tiểu An Bảo đang Lương Ngọc Tú ôm, thấy giọng Giang Niệm, lập tức ngẩng đầu, lộ khuôn mặt nhỏ bé ướt đẫm nước mắt.

Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đẫm nước, cái miệng nhỏ mím chặt, trông vô cùng đau lòng.

Lương Ngọc Tú ban đầu giúp chăm sóc đứa bé thêm một lúc, để Giang Niệm và Tần Tam Dã thể nghỉ ngơi.

đối với Tiểu An Bảo, cô lạ.

Tiểu An Bảo sợ lạ, nhút nhát, lâu thấy Tần Tam Dã và Giang Niệm, liền bắt đầu .

Cô bé là gào lớn tiếng, mà là mắt đỏ hoe nước mắt rơi tí tách tí tách.

Cái vẻ đó, khiến đau lòng…

Lương Ngọc Tú thật sự dỗ đứa bé, còn cách nào mới đến gõ cửa.

Giờ đây Tiểu An Bảo thấy Giang Niệm, nhăn tiểu mày , “oa” một tiếng lớn.

“Ô ô ô… Mẹ… Mẹ…”

 

 

 

 

Loading...