Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 26: A Niệm, may mắn có cô
Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:27:15
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đám đến bờ sông, thấy cầu bốn năm đứa trẻ sắc mặt trắng bệch, thất thần như mất hồn.
Dưới cầu, trong nước sông, một bé sáu bảy tuổi đang giãy giụa.
là con trai của Hoàng Quế Hương.
Hoàng Quế Hương bờ sông thoáng qua, lập tức nhận quần áo đứa con trai hôm nay mặc.
Trong khoảnh khắc, m.á.u cô ngừng lưu thông.
Thậm chí cả nhịp tim cũng như ngừng đập.
“Thằng út! Con út của ! Là con út nhà !”
“Cứu nó, mau cứu nó! Cứu con út nhà với!”
“Các cô, ai bơi, Hoàng Quế Hương ở đây quỳ xuống xin các cô cứu con út nhà !”
Người khi hoảng loạn thì nổi.
Lúc Hoàng Quế Hương hề rơi nước mắt, chỉ như phát điên, kéo bên cạnh mà kêu gào thảm thiết.
Thế nhưng…
Hoàng Quế Hương bơi, những phụ nữ khác cũng bơi, ai đủ dũng khí nhảy xuống dòng sông sâu hai ba mét.
Người gọi lính gác vẫn .
Cả đám họ chỉ thể bó tay .
Nhìn thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Cậu bé rơi xuống sông lâu, ban đầu còn giãy giụa, thể thấy cái đầu và đôi tay ngừng vẫy vùng.
, dần dần…
Bóng dáng bé nước sông từng chút từng chút nuốt chửng, cái đầu bắt đầu chìm xuống, đôi tay cũng dần dần còn thấy nữa.
Dòng sông sâu thẳm giống như miệng một ác quỷ, đang nuốt chửng sinh mạng một đứa trẻ.
Hoàng Quế Hương thấy , sớm còn sợ hãi là gì.
Dù cô bơi, cô cũng nhảy xuống.
Dù liều mạng, cô nhất định thử cứu con trai cô một !
“Con út, con đừng sợ, má đến cứu con!”
Hoàng Quế Hương hô lớn một tiếng, lao xuống sông.
Những phụ nữ bên cạnh thấy , vội vàng giơ tay giữ chặt cô .
“Hoàng Quế Hương, cô điên ? Cô cũng bơi, nhảy xuống cũng chỉ là ch·ết thôi!”
“ dù ch·ết, cũng thể để con út nhà một ở dòng sông lạnh lẽo đó! Các cô buông ! Buông ! Con út! con út của !”
Hoàng Quế Hương cứ đòi nhảy, những xung quanh ba chân bốn cẳng kéo , vất vả mới đè cô.
Cảnh tượng trở nên ầm ĩ hỗn loạn.
Động tĩnh mặt sông ngày càng nhỏ.
Bầu khí căng thẳng bao trùm.
Mọi đều đành lòng cảnh tượng đau lòng , theo bản năng mặt .
Ngay lúc .
“Tòm!” một tiếng vang lớn.
Một bóng , lấy tư thế nhảy vọt, lao thẳng xuống dòng sông.
Trong khoảnh khắc, khí nặng nề một sức mạnh phá vỡ.
Lương Ngọc Tú quanh một vòng, ánh mắt run rẩy thấy đất, một chiếc giỏ tre quen mắt, cùng với một con gà rừng.
Cô chợt hiểu .
“Là Giang Niệm! Là Giang Niệm! Giang Niệm nhảy xuống cứu đứa bé!”
________________________________________
“A! Sao là cô ! Cô sống nữa ?”
“Các cô ai Giang Niệm bơi , ai !”
“...... ... …”
Những phụ nữ kinh ngạc hoảng sợ.
Ngày thường họ đều qua với Giang Niệm, về tình hình của cô, ngoài những lời đồn thổi vô căn cứ , những cái khác họ một chút nào.
Nếu họ thể nhiều hơn một chút, quen thuộc với Giang Niệm hơn một chút…
Mọi đều chút hối hận trong lòng, nhưng lúc kịp nữa .
Nếu Giang Niệm xảy chuyện, họ ăn với Tần Tam Dã đây!
Mọi chỉ thể tiếp tục giữ tâm trạng lo lắng đến tận cổ họng!
Một lát .
Lại kêu lên.
“Giang Niệm bơi lên ! Cô bơi! Cô bơi!”
Cả đám đều cúi rạp thành cầu, thò nửa xuống , hai mắt dán chặt mặt nước.
Đặc biệt là Hoàng Quế Hương, tròng mắt như lồi .
Giang Niệm bơi.
Vân Vũ
cô bơi là ở suối linh tuyền trong gian tùy , hoặc là ở bể bơi kín trong nhà.
Chưa bao giờ bơi ở ngoài tự nhiên.
Tình huống ngoài trời đặc biệt, nước sông chảy xiết, đối với Giang Niệm mà là một sự thử thách.
ở cầu, những khác đều bơi, lính gác tạm thời đến, đứa trẻ sắp ch·ết đuối .
Tình huống khẩn cấp, cô nghĩ nhiều, buông đồ vật là nhảy xuống.
Cô học y, chẳng là để cứu .
Làm thể trơ mắt ch·ết.
Giang Niệm từng chút từng chút, tiến gần về phía bé.
Dùng tầm mắt ướt đẫm, miễn cưỡng rõ.
Trên mặt nước, chỉ còn lòng bàn tay của đứa bé.
Phải bắt ! Nhất định bắt !
Giang Niệm dùng hết sức lực, cuối cùng cũng nắm bàn tay nhỏ bé của bé.
Nắm chặt lấy, dùng sức kéo một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-26-a-niem-may-man-co-co.html.]
Cậu bé nhờ lực kéo của Giang Niệm, cái đầu một nữa trồi lên mặt nước.
Người cầu thấy cảnh , phấn khích hò reo.
“Bắt ! Bắt ! Giang Niệm ôm đứa bé !”
Giang Niệm một bên dùng hai chân đạp nước, giữ cho nổi lên, một bên dùng cánh tay khoanh lấy đầu bé, để đứa bé ngửa nổi mặt nước, kéo bơi về phía bờ.
Thấy cả đứa trẻ và Giang Niệm đều hy vọng sống sót, những phụ nữ cũng bắt đầu hành động.
Họ chạy đến bờ sông cầu, tìm gậy gỗ dài, cởi thắt lưng quần, cùng đưa tay về phía Giang Niệm, hỗ trợ.
Năm phút .
Giang Niệm ướt sũng lên bờ, sức lực tiêu hao hết trong dòng nước, cô bên bờ cũng vững.
Lương Ngọc Tú vội vàng đưa tay kéo cô một cái.
Và khẽ .
“A Niệm, may mắn cô!”
Giang Niệm đang thở dốc từng ngụm, nên lời.
Bên .
Đứa bé cứu lên bờ ôm , đặt bãi cỏ bằng phẳng.
Hoàng Quế Hương quỳ mặt đất, hai tay nắm chặt cánh tay con trai, sốt ruột kêu to.
“Con út! Con út! Con tỉnh ! Con mau tỉnh !”
“Ấn huyệt nhân trung! Mau bóp huyệt nhân trung của nó! Hình như nó thở!”
“Bóp miệng nó mở , thổi khí miệng nó. Khí thông là thể nôn nước , nước nôn thì sống.”
Mọi cuống quýt, theo ý kiến đám đông, dùng đủ cách họ .
bé mặt đất vẫn chút máu, bất động.
Người nhỏ bé, cứ như th·i th·ể nước ngâm.
Đám phụ nữ thập niên 70 , căn bản phương pháp hồi sức tim phổi, đứa bé vớt lên , họ cũng thế nào để cứu.
Không thể lãng phí thời gian nữa.
Giang Niệm chút suy nghĩ tới, một phen đẩy đám đông , ngay cả Hoàng Quế Hương cũng đẩy .
“Cô buông tay, đặt đứa bé phẳng mặt đất.”
Hoàng Quế Hương hai tay ôm chặt đứa bé, cả đờ đẫn, ngây ngốc, vẫn đang lãng phí thời gian vàng để cấp cứu.
“Cô cứu con trai cô , mạng con trai cô thì lời !”
Giang Niệm hiếm thấy lạnh lùng sắc bén, quát mặt cô .
Hoàng Quế Hương dọa sợ.
Ý thức cô kịp phản ứng , hai tay buông theo yêu cầu của Giang Niệm.
Giang Niệm đỡ lấy đứa bé, đặt phẳng mặt đất.
Cô quỳ xuống bên cạnh, hai đầu gối chạm đất.
Sau đó hai tay đan , mười ngón giao , lòng bàn tay hướng xuống, ấn lên n.g.ự.c bé.
Vai và cánh tay cô dằn xuống.
Từng nhịp từng nhịp, ấn xuống.
Một hai… Ba bốn…
Giang Niệm thầm đếm trong lòng.
Cô ấn 30 giây, đó ngừng ấn, đưa tay nâng cằm đứa bé lên, bóp mũi đứa bé, hô hấp nhân tạo miệng đối miệng.
Hô hô… Hô hô…
Từng chút từng chút… Từng chút từng chút…
Hô hô… Hô hô…
Từng chút từng chút… Từng chút từng chút…
Hồi sức tim phổi 30 giây, hô hấp nhân tạo hai , cứ lặp lặp .
Những phụ nữ từ nông thôn từng thấy phương pháp cấp cứu chuyên nghiệp như .
Có đứa bé ấn mạnh ngực, bất an lên tiếng.
“Ấn mạnh như xuống, đứa bé sẽ xảy chuyện gì chứ?”
“Phì! Cô đừng bậy! Giang Niệm từng y tá trong bệnh viện, chúng tin cô thì tin ai? Vừa nhảy xuống cứu cũng là cô ! Chẳng lẽ cô còn thể hại đứa bé ?”
Những khác cũng dám gì nữa, xung quanh chìm sự yên tĩnh như ch·ết chóc.
Cho đến khi…
“Khụ khụ khụ!”
Cậu bé phát tiếng ho, nôn những giọt nước ép trong phổi, và bắt đầu thở .
“Nôn ! Nước nôn !”
“Có thở! Cuối cùng cũng thở!”
“Có thở là sống ! Thằng út nó sống ! Con út nhà cô sống !”
Giang Niệm kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của bé, xác định hô hấp thông suốt , giao đứa bé cho Hoàng Quế Hương.
Cô run rẩy dậy, bước về phía ngoài đám đông.
Biến cố bất ngờ , thật sự cô mệt ch·ết .
Bình tĩnh , Giang Niệm chợt hoảng sợ và bắt đầu thấy sợ hãi, lỡ như cô thật sự ch·ết ở dòng sông .
Không là ch·ết thật là thể về thế giới ban đầu.
Cô thoáng qua mặt sông khôi phục sự tĩnh lặng, ánh nắng chiếu mắt, cơ thể suy kiệt lảo đảo.
Mắt thấy, sắp ngã xuống đất.
Giang Niệm nhắm mắt , chờ đợi cơn đau ập đến.
.
Một đôi cánh tay siết chặt lấy eo cô, kéo cô một lồng n.g.ự.c ấm áp và rắn chắc.
Cảnh tượng , mà quen thuộc đến thế.