Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 204: Thiếu gia Cố xa hoa, trở lại rồi ~

Cập nhật lúc: 2025-10-02 16:41:03
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ai trong thời gian ngắn ngủi đó Trần Mỹ Lệ rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng rõ ràng là cô gặp đả kích lớn, bởi khi chuyện thì lộn xộn, câu câu liền mạch.

Lời của Trần Mỹ Lệ thể là giả vờ, nhưng đồ vật cô mang là thật.

“Niệm tử, mấy thứ cho cô… ngày thường cô chăm sóc Cô chị và Cô em… cô vẫn luôn đối với chúng… Tốt hơn cả , … Mấy thứ là chút lòng thành của , cô nhận lấy, cô nhất định nhận lấy.”

Trong tay Trần Mỹ Lệ cầm một cái giỏ tre, giỏ tre chất đầy trứng gà, ước chừng hơn hai mươi quả.

Những quả trứng gà là Trần Mỹ Lệ tích cóp từng ngày, dành dụm bao lâu, thế mà đem tất cả tặng cho Giang Niệm một .

Đến cả kẻ bủn xỉn cũng rút lông từ con ngỗng đang sống.

Đây là trời sắp đổ mưa m.á.u ?

Hoàng Quế Hương và Lương Ngọc Tú thấy mà há hốc mồm.

Giang Niệm lên tiếng , “Cô chị đang ngủ trong phòng.”

Trần Mỹ Lệ mắt đỏ hoe, vội vàng gật đầu, “Được , lập tức xem con bé.”

Vân Vũ

lau nước mắt, trong phòng.

Giang Niệm nhíu mày theo phía , cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Trần Mỹ Lệ.

Có lẽ là tình mẫu tử liền tâm, m.á.u mủ ruột rà, Trần Mỹ Lệ bước cửa, Cô chị vốn đang ngủ ngon lành giường, thế mà mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Cô chị dụi dụi mắt, thấy Trần Mỹ Lệ liền lo lắng hỏi thăm.

“Mẹ, ? Mắt đỏ thế?”

Trần Mỹ Lệ thấy vết thương Cô chị đang băng bó, còn kịp mở miệng hỏi han một câu, ngược Cô chị lo lắng cho cô .

Ngực Trần Mỹ Lệ tức thì như kim châm, vỡ vụn khó chịu.

“Cô chị, đến đón con về nhà.” Trần Mỹ Lệ run rẩy mở lời.

Cô chị thể về nhà, lập tức dậy khỏi giường, còn sốt ruột hỏi, “Mẹ, Cô em ? Giang a di Cô em bệnh viện, Cô em thể về nhà ?”

“Cô em còn ở bệnh viện. Mẹ đưa con về nhà quần áo, ăn chút gì , lát nữa chúng cùng bệnh viện thăm Cô em.”

“Dạ, con lời .”

Cô chị ngoan ngoãn gật đầu, theo Trần Mỹ Lệ dậy xuống giường, khi thấy Giang Niệm, mặt cô bé lộ một nụ nhạt nhòa.

“Giang a di, tối qua cảm ơn dì chăm sóc con, con đến đón con , con thể về nhà.”

Vô luận Trần Mỹ Lệ bao nhiêu chuyện sai, trong lòng Cô chị, cô vẫn là thiết nhất.

Nhìn Cô chị như , lòng Giang Niệm chua xót nghẹn ngào.

“Trần Mỹ Lệ, tối qua Cô chị đau đến mức nên lời, nhưng con bé từng một câu về cô, vẫn coi cô là ! Nếu cô lương tâm, thì mở to mắt cho kỹ, cô là một đủ tư cách ? Cô với Cô chị và Cô em ?”

Trần Mỹ Lệ cúi đầu, trong đôi mắt vốn đỏ hoe một nữa ngấn lệ, cô nức nở.

Lần những phản bác lời Giang Niệm, ngược gật đầu lia lịa.

sai sai thật sự … Sau sẽ đối với Cô chị… Cũng sẽ đối với Cô em… nhất định …”

Thần sắc nghiêm khắc của Giang Niệm hề hòa hoãn bởi sự sám hối của Trần Mỹ Lệ.

Cô bước tới, đem rổ trứng gà mà Trần Mỹ Lệ cho cô, đưa cho Cô chị.

“Cô chị, con cầm cái , mang về cùng Cô em ăn, ăn sẽ bồi bổ cơ thể. Trần Mỹ Lệ, cô cho rõ, những quả trứng gà cho Cô chị và Cô em, nếu cô dám cho con trai cô ăn một quả, coi chừng trời đánh!”

Cô chị mơ hồ cầm rổ trứng gà, Trần Mỹ Lệ liên tục gật đầu, cô sẽ theo lời Giang Niệm .

Hai con họ sân, Tống Oánh Oánh thấy động tĩnh cũng .

Tống Oánh Oánh bỏ thêm một nắm kẹo rổ trứng gà trong tay Cô chị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-204-thieu-gia-co-xa-hoa-tro-lai-roi.html.]

Cô sờ sờ khuôn mặt Cô chị , “Cô chị, hôm qua Tống a di hứa với con, con thì dì sẽ mời con ăn kẹo. Con là cô bé dũng cảm, tất cả kẹo đều cho con.”

Cô chị kinh ngạc chớp chớp mắt, căng thẳng hỏi, “Vậy con thể cùng Cô em ăn ? Cô em thích ăn ngọt lắm.”

“Đương nhiên thể. Những thứ bây giờ là của con, con quyền quyết định. Con cho ai ăn thì cho.”

Cô chị cảm ơn, “Cảm ơn Tống a di.”

Trần Mỹ Lệ vẫn luôn cúi đầu, dám Giang Niệm và Tống Oánh Oánh, khi liên tiếp vài tiếng cảm ơn, cô nắm tay Cô chị nhanh chóng rời .

Cô chị một đoạn đường, đầu vẫy tay với Giang Niệm và Tống Oánh Oánh, mặt cô bé hiếm hoi lộ nụ rạng rỡ như ánh mặt trời.

Chờ hai con họ xa.

Hoàng Quế Hương nghi hoặc và mơ hồ, Lương Ngọc Tú trực tiếp hỏi Giang Niệm, “Niệm tử, cô cảm thấy Trần Mỹ Lệ là thật lòng ? Sao cô đổi là đổi ngay .”

“Hiện tại cô hẳn là thật lòng, chỉ là sự thật lòng thể duy trì bao lâu, thì khó .”

Giang Niệm từng thấy bộ dạng giả tạo của Trần Mỹ Lệ, kỹ thuật diễn của cô thô ráp, tuyệt đối diễn sự sám hối thật lòng như thế .

Tống Oánh Oánh lo lắng , “Nếu là kéo dài thời gian thì đây? Cô chị và Cô em chẳng sẽ chịu khổ .”

Giang Niệm , “Nửa cuối năm nay, Cô chị là thể học, chuyện sẽ còn giống như nữa.”

Đi học nghĩa là Cô chị sẽ thấy thế giới rộng lớn hơn bên ngoài, cũng nghĩa là cô bé sẽ trưởng thành.

Giang Niệm thể giúp các cô bé nhất thời, nhưng thể giúp cả đời, tương lai trong tay chính các cô bé.

Dựa sự dẻo dai của Cô chị, cô bé nhất định sẽ bước khỏi cái gia đình đó.

Tống Oánh Oánh hiểu ý ngoài lời của Giang Niệm, thoáng yên tâm hơn một chút.

Hoàng Quế Hương và Lương Ngọc Tú tuy hiểu hết, nhưng Giang Niệm như , ắt lý lẽ của cô .

Hiện giờ chuyện của Cô chị giải quyết, các cô cũng đều về nhà, đặc biệt là Lương Ngọc Tú, trong phòng cô đang bận rộn mở dây chuyền sản xuất đấy ~

Tiếng máy may lách cách lách cách, sẽ vang lên trong đại viện một thời gian.

Trong lúc đó thấy tiếng động trong nhà Lương Ngọc Tú, tò mò hỏi thăm là động tĩnh gì, Lương Ngọc Tú là thời tiết nóng, may quần áo mới cho nhà lấp l.i.ế.m cho qua.

Ngày bận rộn qua , thoáng cái trôi qua một tuần.

Cơn mưa to của một tuần , còn bất kỳ dấu vết nào, chỉ còn nắng gắt như lửa, thời tiết ngày càng nóng.

Một ngày giữa trưa, mặt trời chói chang.

Trong viện đột nhiên náo nhiệt lên.

“Các cô mau xem! Chiếc xe nhỏ màu đen đến nữa ! Chính là chiếc xuất hiện , nhớ rõ biển xe, tuyệt đối nhận sai!”

“Lần chỉ một chiếc xe, tổng cộng đến hai chiếc! Đều là xe nhỏ đấy!”

“Thật giả? Lại đến nữa? Vẫn là đàn ông ? Chẳng lẽ là đến tìm Niệm tử?”

Các chị dâu xôn xao, cảm thấy chuyện đơn giản, cũng cảm thấy mặt trời phơi , tốp năm tốp ba về phía cổng đại viện.

Vừa bước , lập tức thấy hai chiếc xe nhỏ mới.

Chiếc xe đầu tiên là Cố Kinh Mặc bên trong, chiếc xe thứ hai… là để chở hàng.

Tài xế bước xuống, mở cửa xe, mở cốp xe, từ xe bốc xuống một đống đồ vật sặc sỡ đủ màu.

 

 

 

 

 

Loading...